Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2025 : Nam truy nữ cách tầng sơn 28

Ngày đăng: 21:03 21/04/20


Mang Phi nheo mắt lại, Hạ Thanh, cô đã có lựa chọn như vậy, thì cô đừng hối hận.



Sau khi mang hết đồ từ xe vào trong nhà, Hạ Thanh lấy mấy thứ nguyên liệu nấu ăn ra, chỉ huy An Tiêu Dao đi làm cơm, gọi món ăn rất trôi chảy dứt khoát. An Tiêu Dao trêu tức nói, "Oa, sai khiến cũng mau lẹ như vậy, em cũng không thấy áy náy sao?"



"Tôi áy náy cái gì chứ, dựa vào cái gì muốn áy náy, không phải anh muốn theo đuổi tôi sao, theo đuổi nữ nhân thì phải có chút thành ý chứ, không có thì sao ai chịu." Hạ Thanh thẳng thắn nói, "Nam truy nữ cách tầng sơn, ông chú à, chuẩn bị điểm tâm đi, đúng rồi, cho thêm nhiều ớt chút nhé."



An Tiêu Dao, "..."



"Hạ Thanh, anh nói cho em biết, em bây giờ một người không cảm thấy buồn chán sao, buổi tối đơn độc một mình không có ai trò chuyện, nếu như chúng ta cùng một chỗ, bao ăn bao ở, cùng trò chuyện cùng ngủ, thật tốt thật phúc lợi, em đi tìm ở đâu ra người vừa lên được phòng ngủ, vừa xuống được phòng bếp như anh thế này chứ?" An Tiêu Dao một bên chuẩn bị nấu ăn vừa nói.



"Anh là hàng ế đang phải chào hàng đấy à?" Hạ Thanh nói kháy một câu, đứng ở một bên nhìn anh nấu ăn, kỹ thuật thái rau của anh rất tốt, người đàn ông này chắc chắn nấu ăn rất giỏi.



An Tiêu Dao ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, "Loại hàng hóa xa xỉ như anh chỉ chào hàng cho những khách hàng tiềm năng thôi. Người khác muốn được chào hàng còn phải xếp hàng dài nhé."



"Tôi thật có vinh hạnh." Hạ Thanh cười nói, ánh mắt quan sát vóc người từ trên xuống dưới của anh.




Đường nét rất đẹp.



Tuy không phải người to lớn, nhưng đường nét này có thể so với mặt bằng người mẫu quảng cáo hiện tại, thân thể An Tiêu Dao rất có đường nét, tỉ lệ rất đẹp.



Không biết sau khi cởi y phục ra thì cũng có mỹ cảm như vậy không?



"Có phải anh rất thích mặc quần áo thoải mái phải không?" Hạ Thanh suy nghĩ hỏi.



"Quần áo thoải mái thì làm sao, em không thích à?"



"Không, rất tốt." Hạ Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo, mồm ngậm một quả táo, cắn một miếng, nhàn nhạt nói, "Tôi cảm thấy ngươi hẳn là xuyên quần da?"



An Tiêu Dao nhíu mày, "Có muốn thay đổi không khí tí hay không, đeo một vòng vàng trang sức, sau đó lên xe máy phóng đi hóng gió."




"Được, sau đó tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện tâm thần, để anh ở đó, chờ anh khỏi bệnh rồi tôi sẽ lại đón anh ra."



An Tiêu Dao cười ha hả.



Hai người ăn cơm xong cảm thấy có chút rảnh rỗi, Hạ Thanh kéo anh ra cửa, trong ga ra có một chiếc xe máy phân khối lớn, An Tiêu Dao nhíu mày, không thể tưởng tượng ra nói, "Thật có xe máy à, em mua lúc nào vậy?"



"Anh nghĩ rằng tôi đi xe tới đây sao? Tôi đi mua linh kiện lắp ráp xe rồi trực tiếp lái qua đây. Tôi vẫn để xe ở trong ga ra. Được, đi thôi, để chị đây đưa đi hóng gió." Hạ Thanh vỗ vỗ lồng ngực, một bộ lão tử chính là vương biểu tình.



An Tiêu Dao nhíu mày, mỉm cười, "Tại sao không phải là anh đưa em đi hóng gió?"



"Anh đưa tôi đi hóng gió không có ý nghĩa." Hạ Thanh cười nói, "Tôi phải mang ngươi ra uy phong uy phong, muốn không thế nào nói ngươi là tôi tìm tiểu bạch kiểm đâu."



Cuối cùng họ thống nhất Hạ Thanh lái xe, An Tiêu Dao ngồi phía sau, chiếc xe này là do chính mỹ nữ Hạ Thanh lắp ráp, tính năng hạng nhất, kỹ thuật lái xe của cô cũng tốt, xe nhanh như chớp chạy ra trấn nhỏ, hướng ra phía ngoại thành.



Hơn tám giờ tối Thụy Sĩ, trời vẫn như sáng như ban ngày, mặc dù không có ánh nắng nhưng tầm nhìn vẫn rất tốt. Hạ Thanh đưa An Tiêu Dao một đường đi hóng gió, An Tiêu Dao hai tay ôm hông của cô, Hạ Thanh cúi đầu vừa nhìn, "Bàn tay của anh đừng có sờ loạn ăn đậu hũ đấy."



"Đây là cơ hội em cho anh, vì sao anh lại không tận dụng chứ?" An Tiêu Dao thản nhiên nói, sau đó nói một câu, "Eo của em rất nhỏ, em thử nói xem nếu anh dùng chút lức thì có thể bẻ gãy hay không?"