Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 807 : Xông quan giận dữ vì hồng nhan 1
Ngày đăng: 20:53 21/04/20
Editor: Hạ Trần
Nếu không chọn, có thể tùy ý bị người khi dễ, hai bên nhân mã cũng sẽ không giúp.
Trong ngục giam tất cả mọi người là dựa vào hai phe nhân mã mà sống, Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình nghe Sophie nói xong tình huống ngục giam, trầm tư nghĩ đối sách, hai trong vòng ba ngày, bọn họ nhất định không có nguy hiểm.
Nhưng sau hai ba ngày, có thể có cái gì nguy hiểm hay không?
Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình ở trong góc nghỉ ngơi, Lý Hoan Tình đang nghiên cứu địa hình, Hạ Thần Hi chợp mắt nghỉ ngơi, không đầy một lát, cảnh ngục đưa cơm tới, cơm là căn cứ nhân khẩu để tính, một người lĩnh một phần, thức ăn rất kém cỏi. Không có chất béo gì, một miếng thịt cũng không có, vài miếng rau xanh, khoai tây, canh cũng là thuần đản canh, căn bản không có dinh dưỡng, cơm nước của phạm nhân cùng heo kỳ thực không sai biệt lắm.
Hạ Thần Hi không có khẩu vị gì, cũng không muốn ăn.
Sophie nói, "Ngục giam chỉ có hai bữa cơm, nếu như cô không ăn, không có thể lực, có người bắt nạt cô, cô sẽ không có sức lực đánh trả."
Lý Hoan Tình nhìn cơm nước cũng ngán, cô là tiểu thư nhà quan gia, từ nhỏ nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu hình phạt như vậy, nhưng mà, Lý Hoan Tình thức thời, một câu oán giận cũng không nói, từng miếng từng miếng, thư thái ăn cơm.
Lý Hoan Tình nhìn cơm nước cũng ngán, cô là tiểu thư nhà quan gia, từ nhỏ nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu hình phạt như vậy, nhưng mà, Lý Hoan Tình thức thời, một câu oán giận cũng không nói, từng miếng từng miếng, thư thái ăn cơm.
Ăn phải hòn đá nhỏ, cô nhổ ra, tiếp thư thái ăn cơm.
Cơm nước sai là sai, tổng so với không có cường, Hạ Thần Hi không có biện pháp, cũng chỉ có thể ăn cơm.
Ngày ở ngục giam rất buồn chán, thời gian qua rất chậm, Sophie trên cơ bản giới thiệu tất cả tình huống của ngục giam, Hạ Thần Hi tuy chợp mắt, cũng biết toàn bộ tình huống, nghe rất rõ ràng.
Hai ba ngày sau, là cơ hội được sống yên bình không bị đánh phá của các cô, nếu như các cô không nghe theo một bên để cầu được bảo hộ liền sẽ biến thành kẻ địch chung của bọn họ, Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình nhìn thấy nguy hiểm trong mắt.
Sophie cả ngày đều ở bên người các cô không xa, Lý Hoan Tình cũng không biết cô ta có thể nói tiếng Trung hay không, dùng tiếng Anh với cô ta, Sophie có chút mất hứng, Hạ Thần Hi chân mày lạnh lẽo, cô ta không dám nói gì, vội vội vàng vàng rời đi.
Mặc kệ ở đâu, nắm đấm luôn luôn là đạo lý, ngươi không nghe lời, được, quả đấm của ta sẽ làm ngươi nghe lời.
"Thần Hi, chúng ta nên bàn kế hoạch thoát ra thế nào." Lý Hoan Tình nói, "Ngục giam này phòng thủ rất vững chắc, nếu là ở bên ngoài tới cứu, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, cũng nhất định sẽ có chỗ cố kỵ, chúng ta phải dựa vào chính mình thoát ra."
Hạ Thần Hi cười lạnh, việc đã đến nước này, cô cũng không muốn tính toán việc Lý Hoan Tình hãm hại cô.
Chỉ là, nói ra, dễ vậy sao.
Sophie nói, nơi này có bộ đội đặc chủng của lục chiến quân Mỹ, cũng có chiến sĩ hải quân, những người đã xuất ngũ oai đạo, có thiếu tiền, làm lính đánh thuê bị bắt, lại không thể xử tử, chỉ có thể ở đây tự sinh tự diệt.
Bọn họ là nhân tài được quốc gia bồi dưỡng ra, không thể khinh thường, bọn họ cũng không có biện pháp ra, có thể thấy, ngục giam ha mã, không gì phá nổi, nghĩ muốn đi ra ngoài, nói dễ vậy sao, nếu như không có bên ngoài giúp, bọn họ chỉ có thể chờ chết.
"Tôi tin, trên đời không có vấn đề nan giải, bất cứ chuyện gì đều sẽ có kẽ hở." Lý Hoan Tình yên lặng nói, "Tôi biết, cô đang trách tôi, nhưng Thần Hi, chúng ta là người trên một cái thuyền, cô tin tôi, tôi không có lòng hại cô."
"Cô đã hại tôi." Hạ Thần Hi bình thản trần thuật một sự thực, Lý Hoan Tình thở dài.
Hạ Thần Hi nói, "Quên đi, tôi không muốn nói nhiều, sẽ có người tới cứu cô, phải không?"
"Nếu như tôi lường trước không tệ, đúng vậy, nhưng tôi nghĩ, nếu là có người tới cứu, sợ rằng có đến mà không có về, cho nên, tôi nghĩ, chúng ta dựa vào chính mình tương đối khá." Lý Hoan Tình nói, "Tôi biết cái ý nghĩ này có chút ý nghĩ kỳ lạ, cũng không thử một lần, làm sao biết không thể."