Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 956 : Thương thủ người trước mắt 7

Ngày đăng: 20:55 21/04/20


Thanh âm của Tiêu Tề, mang theo chờ mong.



Hạ Thần Hi lắc đầu, "Tôi sẽ không đi xem."



"Vì sao, hôm qua em không phải thấy rất tốt sao, không phải rất thích sao?" Tiêu Tề thất vọng nói, "Anh nghĩ đến em sẽ rất thích."



Hạ Thần Hi không biết nên trả lời như thế nào.



"Không đi."



Tiêu Tề thất vọng, nhìn Hạ Thần Hi, lại không thể nói cái gì, buổi tối hôm qua nói chuyện, Đường Bạch Dạ không biết rõ ràng liền phát ghen, dự đoán trong lòng anh rất không thoải mái, nếu là bây giờ cô lại đi ngắm hoa bách hợp bên kia, Đường Bạch Dạ không biết sẽ ăn giấm chua tới mức nào.



Đã thỏa mãn quá nhiều hi vọng của Tiêu Tề, bây giờ nhiều hơn nữa, cô cũng không cấp nổi.



Tiêu Tề ngồi xuống ở bên người Hạ Thần Hi, hắc quả phụ nhìn xa xa, quá xa, Hạ Thần Hi cũng thấy không rõ lắm biểu tình hắc quả phụ, chỉ là, Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, những chuyện quá khứ của chúng ta, anh không nhất thiết cứ phải giữ ở trong lòng, hãy quý trọng người bên cạnh anh hiện tại đi."



Tiêu Tề nhất thời không biết Hạ Thần Hi nói cái gì.
Tiêu Tề nhất thời không biết Hạ Thần Hi nói cái gì.



Hạ Thần Hi thật sâu cảm thấy, hắc quả phụ thực sự rất đau xót, yêu Tiêu Tề lâu như vậy, nhưng tâm tư của cô thế nào Tiêu Tề cũng không biết.



Nhiều đáng buồn a.



Ít nhất, Hạ Thần Hi muốn cho Tiêu Tề biết, hắc quả phụ yêu Tiêu Tề nhiều thế nào.



Hạ Thần Hi nói, "Tôi nói là thẳng tới trời cao, hắc quả phụ ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đối với anh trung thành và tận tâm, lại rất yêu anh, anh không cảm nhận được sao? Bên cạnh anh, cho dù tất cả mọi người đều phản bội anh, nhưng hắc quả phụ cũng sẽ không phản bội anh. Cô ấy rất yêu anh."



Tiêu Tề ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía hắc quả phụ, hơi trầm xuống, giống như là bộ dáng chán ghét.



Hạ Thần Hi không biết vì sao, Hạ Thần Hi nói, "Tối hôm qua, chúng tôi nói chuyện, hắc quả phụ thực sự không có lỗi, trung trinh, trung thành, toàn tâm toàn ý, có một người phụ nữ yêu anh như vậy, anh lại không biết quý trọng, lại làm tổn thương cô ấy."



"Đừng nói nữa, anh không thích hắc quả phụ." Tiêu Tề nói, "Hắc quả phụ chỉ là thuộc hạ của anh, cái gì cũng không phải."



"Tôi không biết đã nghe ở đâu được câu nói, một người yêu một người, đều là duyên phận, không nên bị trà đạp, mà hẳn nên được quý trọng, thẳng tới trời cao yêu, chỉ khó có được đáng quý, nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không theo đuổi tình yêu xa vời không thuộc về mình, buông tha, mà nắm lấy tình cảm chân thành bên cạnh mình."
"Tôi không biết đã nghe ở đâu được câu nói, một người yêu một người, đều là duyên phận, không nên bị trà đạp, mà hẳn nên được quý trọng, thẳng tới trời cao yêu, chỉ khó có được đáng quý, nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không theo đuổi tình yêu xa vời không thuộc về mình, buông tha, mà nắm lấy tình cảm chân thành bên cạnh mình."



Hạ Thần Hi lời nói thấm thía, nếu là Hạ Thần Hi, tuyệt đối sẽ không đi cưỡng cầu một phần tình yêu không thuộc về mình.



Nếu là Đường Bạch Dạ lòng có tương ứng, Hạ Thần Hi sẽ không cùng Tiêu Tề như nhau, cố chấp như vậy, nhất định phải yêu Đường Bạch Dạ, sẽ không yêu những người khác, biết rõ người này không có khả năng thuộc về mình, cần gì phải lãng phí thời gian.



Không như quay đầu nhìn một cái, người vẫn thủ hộ ở bên cạnh mình, kia là mình hẳn nên quý trọng.



Ý nghĩ Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi không đồng nhất dạng.



"Hắc quả phụ đã từng thương tổn em, vì sao em phải giúp hắc quả phụ nói chuyện?" Tiêu Tề hỏi.



Không hề nghi ngờ, hắc quả phụ với Tiêu Tề rất trung tâm, nhưng hắc quả phụ cũng nhiều lần làm trái lệnh của Tiêu Tề, thiếu chút nữa muốn lấy mạng Hạ Thần Hi, chính là bởi vì như vậy, Tiêu Tề đối với hắc quả phụ vẫn luôn rất nghiêm khắc.



Kỳ thực, Tiêu Tề cũng minh bạch, hắc quả phụ hy sinh rất nhiều là vì Hỏa Vân, vì anh mà vào sinh ra tử, chỉ là loại tình cảm này, Tiêu Tề không có biện pháp tiếp nhận.



"Hắc quả phụ khăng khăng một mực yêu anh nhiều năm như vậy, tôi rất cảm động, tôi tự hỏi, nếu không có tôi, liệu anh và hắc quả phụ sẽ thế nào?" Hạ Thần Hi nói, ngửa đầu nhìn trời xanh ở sa mạc, "Tiêu Tề, nếu là không quý trọng người trước mắt, đợi được mất đi, anh sẽ rất hối hận."



"Đủ rồi." Tiêu Tề quát, "Đủ rồi, đừng nói nữa, anh cùng hắc quả phụ không có khả năng, em cũng không cần khuyên anh như vậy."



Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, "Anh cũng đã biết hai người không có khả năng, không muốn cố chấp, vậy vì sao anh biết rõ anh cùng tôi không có khả năng, còn cầm lấy tôi không buông, anh không phải càng cố chấp sao?"