Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 12 : Tường vi bí ẩn – 12

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ nhất:



Tường vi bí ẩn



12.



Chợt, đuôi lông mày y khẽ run rẩy.



Ian tự hỏi không biết lúc này nên dừng lại “tưởng tượng” của đối phương hay để tên kia tiếp tục chu du.



Sau đó, đồng tử Haley co rút lại, cơ thể bất ngờ ngã về phía sau. Ian vội vàng đỡ lấy y.



Hắn thấy khóe miệng Haley hơi hé ra, hô hấp giống như vô cùng khó khăn, thân thể vì đau đớn nào đó mà run rẩy không ngừng.



“Haley Haley Tỉnh lại đi”



Ian đỡ lưng Haley, chậm rãi giúp y nằm thẳng xuống nền đất.



“Khốn nạn Cậu đừng làm tôi sợ Cậu thấy được cái gì Mau tỉnh lại, nói cho tôi biết cậu thấy được gì”



Bàn tay Haley chuyển động, giơ ra trước mặt Ian, giống như đang cố gắng bắt lấy thứ gì đó. Cuối cùng, tay y từ từ trượt xuống lần nữa.



Không gian chìm vào im lặng tuyệt đối.



Y mở ra đôi mắt vô thần, đối với xung quanh hoàn toàn mất đi phản ứng.



“Haley?” Ian vỗ vỗ má y, “Tên khốn nạn cậu đừng tưởng làm tôi sợ, tôi đây sẽ tin cậu”



Tay Ian đặt trước mũi Haley, phát hiện đối phương đã không còn thở nữa



“Tên chết tiệt cậu lại nín thở giả chết Tôi xem cậu nín thở được đến bao giờ” Ian cố ý đem tay để trước mũi Haley, nâng đồng hồ, tính thời gian.



Hai phút trôi qua, Haley vẫn không cảm giác được hơi thở của Haley.




Trong lòng Ian, tên kia vốn là một kẻ điên. Mà kẻ điên cũng có tín ngưỡng sao?



“Tám năm trước, tôi bị người ta coi như thú cưng mà nuôi dưỡng. Mỗi ngày, tôi đều cầu nguyện. Tôi biết anh nhất định sẽ xuất hiện. Anh chính là tín ngưỡng của tôi.”



“Cậu có thể nghiêm túc nói ra những lời như vậy sao? Cậu không nên làm Thanh tra liên bang, trực tiếp đến Broadway thử vai đi, không chừng nhạc kịch càng hợp với cậu hơn đấy.”



Haley nâng tay, để sau gáy Ian, kéo hắn sát lại gần mình.



Kế tiếp là một trận đấu sức. Ian hai tay chống hai bên mặt Haley, từ đầu đến cuối không chịu khuất phục trước đối phương, quật cường giữ chặt tư thế.



“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết. Cái cuối cùng Allen cầm, nhất định là thứ có thể an ủi tinh thần cậu ta.”



Ian nhíu mày, trong khoảnh khắc đầu hắn lóe lên hình ảnh gì đó.



“Tôi biết là cái gì rồi”



“Ha? Là gì vậy?” Haley từ trên mặt đất ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc bị làm rối, nhàn nhã nhìn Ian.



“Là một cái thánh giá Là thánh giá hung thủ đeo trên cổ Thời điểm hung thủ dùng góc độ này đâm Allen, mặt thánh giá đeo trên cổ rơi ra, lay động trước mặt nạn nhân Sợ hãi lẫn đau đớn, Allen túm lấy nó, hơn nữa còn nắm rất chặt, thậm chí đến chết vẫn giữ nguyên tư thế này. Những mặt dây chuyền khác bình thường đều trơn nhẵn, cho dù Allen có nắm trong tay cũng không thể tự làm bị thương tay mình. Nhưng thánh giá thì khác, nó có góc cạnh Hơn nữa khi lấy thánh giá ra khỏi tay Allen, hung thủ phải dùng rất nhiều sức Nếu hung thủ vẫn còn đeo nó trên người, nói không chừng có thể xét nghiệm ra vết máu Allen để lại” Gương mặt Ian ngoại trừ sự lạnh lùng, hiếm thấy được chút kích động nho nhỏ như hiện tại.



“Vấn đề ở đây, người kia là ai. Cho dù phát hiện có phát hiện ra manh mối là thánh giá kia đi nữa, những cũng không thể đem thánh giá cùng cái chết của Allen liên hệ với nhau.”



“Nhưng chỉ cần biết được người kia là ai, chúng ta liền có phương hướng điều tra.”



“Được, như vậy chúng ta có phải hay không nên đến nơi Anne bị giết xem qua một lần? Xem ra Lena và Allen đã chiếm quá nhiều thời gian cùng sự chú ý của chúng ta rồi, Anne đáng thương bị treo ngược bên trong căn nhà tạm bằng gỗ trong rừng, yết hầu bị cắt đứt, máu trào ngược ra ngoài… Tuy rằng Allen phải chịu mười hai nhát dao thoạt nghe rất đáng sợ, nhưng cậu ấy không bị tra tấn. Anne tuy rằng chỉ chịu một nhát dao, nhưng lại là người đáng thương nhất trong cả ba.”



“Đi thôi.” Ian xoay người rời khỏi khu nhà tắm.



Bọn họ dừng xe lại ven đường, xuống xe đi bộ vào rừng.



Căn nhà tạm bằng gỗ sâu trong rừng bị dây cách ly bao xung quanh, dù rằng trời còn đang sáng, nhưng vì dựng khuất dưới bóng cây côi rậm rạp, bầu không khí xung quanh có phần u ám.



còn tiếp…