Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 18 : Tường vi bí ẩn – 18
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
18.
Trở lại Cục cảnh sát, Ian lập tức bước vào trong phòng thẩm vấn của phu nhân Campolam. Gương mặt bà ta ngây ngẩn, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, đầu xoay đi, căn bản không muốn nhìn thấy Ian.
Ian còn chưa kịp ngồi xuống, đối phương đã mở miệng: “Nếu cậu trông mong tôi khai ra bất cứ thứ gì gây bất lợi cho chồng mình, cậu hẳn nên sớm bỏ cuộc đi. Trước khi luật sư đến đây, tôi một câu cũng không nói với cậu.”
Ian vẫn dựa theo trình tự thẩm vấn, hướng phu nhân Campolam liệt kê các quyền lợi của bà ta.
“Bà không cần nói gì, chỉ phải nghe tôi nói là được, phu nhân a. Trước khi bị dẫn vào đây, những cảnh viên kia đã lấy hết các đồ vật tùy thân của bà rồi, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Các vị khi nào trả lại cho tôi? Chiếc dây chuyền mặt thánh giá kia là món quà kỷ niệm mười năm kết hôn mà chồng tôi tặng”
“Này e rằng rất khó, bởi vì cây thánh giá của bà dương tính với phản ứng Bruno nha.”
“Ngài có biết hiện tại cảnh sát đã cho người xới tung huyệt mộ mà ngài khổ tâm che giấu bên dưới bụi tường vi kia không? Cho đến hiện tại, chúng tôi đã phát hiện được mười hai bộ hài cốt. Đương nhiên, hơn phân nửa đã vượt quá thời hạn tố tụng, phỏng chừng là ‘di sản’ do cha, hoặc ông nội ngài để lại đi? Bất quá, trong đó có hai bộ hài cốt còn khá mới, cảnh sát bước đầu suy đoán thời gian chúng được chôn dưới mộ huyệt tường vi vào khoảng hai mươi đến hai mươi lăm năm trước. Đối chiếu DNA, tôi đoán nhất định trùng khớp với những người trẻ tuổi đã mất tích trước đây đi?”
“Tuy rằng nói đó thuộc sở hữu của gia tộc Campolam, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi biết bên dưới phế tích kia chôn giấu thi thể.” Gã Campolam rõ ràng so với vợ mình cáo già và lão luyện hơn nhiều.
“Nếu thật sự như vậy, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Bởi vì tôi định nói cho ngài biết, con mồi ngài lựa chọn rất không tồi. Tôi từng xem qua ảnh chụp của những nạn nhân mất tích kia, bọn họ đều là những đứa trẻ khả ái, cùng một kiểu với tôi khi còn bé.” Haley nghịch ngợm chớp mắt.
“Thanh tra Russell, nếu cậu còn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng. Hơn nữa, trước khi luật sư đến đây, tôi sẽ không mở miệng nói một chữ.” Gã Campolam vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Haley nhún vai, tỏ ý không sao cả, “Kỳ thực tôi cũng không hy vọng hung thủ kia là ngài. Bất quá, bên cảnh sát chúng tôi ở trong ngăn kéo văn phòng của ngài, tìm được rất nhiều những món đồ chơi nho nhỏ. Ví như những chiếc khuy áo cùng dây giày cách đây hai mươi năm. Chà Đúng rồi Còn có chiếc nhẫn của Anne nữa Ngài nhà cô ấy đã tới xác nhận, bạn bè của cô ấy còn nói nạn nhân chưa từng tháo chiếc nhẫn kia xuống. Chiếc nhẫn kia là món đồ bán trên mạng, hoa văn lại do chính nạn nhân thiết kế, độc nhất vô nhị, vì cái gì lại xuất hiện trong ngăn kéo ‘kỷ vật’ của ngài nha?”
Gã Campolam mở to hai mắt nhìn bức ảnh Haley vừa đẩy tới.
“Này, đúng rồi, trên sợi dây thừng trói Anne, tìm được mồ hôi của những người khác nữa. Qua đối chiếu DNA, chúng lại khớp với hai người trẻ tuổi mất tích cách đây hai mươi năm, mà hẳn cũng khớp với hai cái thi thể chôn trong huyệt mộ bên dưới bụi tường vi kia đi. Đoạn dây thừng này đã lâu như vậy mà ngài còn tiếc không bỏ đi. Là vì thuận tay sao? Hay chỉ đơn giản vì nó giống như một dạng kỷ vật a?”
Gã Campolam tiếp tục im lặng.
“Một số giáo sư tội phạm học của chúng tôi cũng có mặt ở đây. Sau khi xem qua hài cốt trong huyệt mộ, cùng thi thể của Anne, bọn họ đánh giá hung thủ giết Anne là một kẻ thâm trầm, tao nhã, tự tin, cho nên cắt cổ Anne xong, hắn lại tiếp tục ngồi trước mặt cô ấy, mở dĩa hát rồi thưởng thức nỗi sợ hãi và giãy dụa của nạn nhân. Nhưng ngài Campolam thì sao? Ngài thích sưu tập khuy áo, dây giày, nhẫn, lại có mấy thứ kẹo linh tinh của những người trẻ tuổi. Ngài từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ cuồng đồ vật. Mà loại người này trong báo cáo nghiên cứu của các nhà tội phạm học bình thường đều là những kẻ yếu đuối, vô năng. Bởi vì nếu thật sự tự tin, ngài sẽ trực tiếp ra tay, giống như thời điểm giết Anne vậy. Thế nhưng, đến cùng ngài vẫn không đủ can đảm. Ngài chỉ biết trốn trong một góc tối vắng vẻ không người, mò mẫn những chiếc khuy áo, hôn cái dây giày kia, liếm chiếc nhẫn. Giết người sao? Coi như xong đời Việc giết người đối với gia tộc Campolam là một loại hình nghệ thuật Nghệ thuật đổ máu Cao quý và tao nhã Mọi người đều là con dân của gia tộc Campolam Tựa như loài sơn dương Cắt cổ người khác kỳ thực là thừa nhận giá trị của họ Thể hiện lòng từ bi của gia tộc Campolam Nhưng mà ngài căn bản không thừa hưởng được thứ nghệ thuật này Bởi vì ngài căn bản chỉ là một tên hèn nhát, kẻ cuồng đồ vật đáng ghê tởm Cho dù có cầm được dao săn trên tay, ngài cũng không đủ can đảm cắt cổ Anne Sự đam mê của ngài chỉ là thứ thấp kém So với việc cầm dao săn trên tay, ngài càng thích thi thể của Anne, đúng chứ? Bởi vì ngài sẽ không phải để tâm cô ấy cười nhạo tuổi tác của mình Không phải lo lắng cô ấy cảm giác ngài không đủ anh tuấn như con trai mình Không phải lo lắng đối phương sẽ phản kháng lại Bởi vì cô ấy chỉ còn lại cái xác không linh hồn, để ngài tùy ý đụng chạm”
còn tiếp…