Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 48 : Thế giới anh và em – 13 (kết thúc vụ án)

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ ba:



Thế giới anh và em



13.



“Evan này, loại người giống như chúng ta, thủ đoạn hữu hiệu nhất để đạt được mục đích kỳ thực không phải là mưu trí, mà chính là sự nhẫn nại. Muốn trở thành thiên tài cao cao tại thượng vốn là việc dễ dàng, nhưng vấp ngã lại càng dễ hơn. Chỉ khi nhóc có thể đem bản thân giấu vào trong lớp da cừu, để cho tâm trí mình thanh tĩnh, coi mọi thứ như nước chảy bèo trôi, tự nhiên sẽ có kẻ khác thay nhóc hoàn thành nguyện vọng của mình.”



Hô hấp Evan dần dần dịu xuống. Cậu nhóc lạnh lùng nhìn Haley, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.



“Rất tốt, phải thế chứ.”



Haley đem mớ chocolate viên trả về như cũ, rồi làm tư thế ‘mời’.



“Cuộc sống còn dài lắm, bàn cờ này có lẽ phải đánh lâu thật lâu a. Phải kiên nhẫn, Evan à. Chờ đợi chú lộ ra sơ hở, chờ cho chính mình thu đủ thực lực, chờ cơ hội đến. Sau đó, lại học cách hưởng thụ quá trình chờ đợi, nhóc khi ấy sẽ phát hiện bản thân liền vui vẻ hơn bất kỳ ai. Không kẻ nào có thể nắm được cảm xúc của nhóc, bởi vì chỉ có bản thân nhóc mới khống chế được chính mình.”



Thái độ Evan vẫn hết sức bình tĩnh, bình thản tiếp tục trò cờ chocolate.



Như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.



Đúng lúc này, Ian vừa trở lại sau buổi gặp mặt với Caroline, biểu tình của hắn vô cùng nghiêm trọng.



Thời khắc cửa mở ra, Evan ngay lập tức chạy nhào đến, sà vào lòng hắn.



“A, nhóc con này Hôm nay con vẫn khỏe chứ? Chú Russell có nói cái gì quá đáng với con không?” Ian vừa nhìn về phía Haley vừa nói.



Haley ngồi bên bàn trà, nhún nhún vai.



Tối đó, sau khi Evan ngủ, Ian cùng Haley dựa vào ban công, mặc cho gió đêm thổi phần phật.



“Anh gặp Caroline rồi phải không? Cảm giác như thế nào?”



“Cô ấy… Có một chút giống Jennifer, nếu Evan nhìn thấy người nhất định sẽ có cảm giác quen thuộc. Cô ấy rất có giáo dưỡng, nói chuyện khéo láo, cho dù chúng tôi đang thảo luận vấn đề nhạy cảm, cô ấy vẫn vô cùng kiên nhẫn. Hơn nữa, công việc của cô ấy và chồng mình khá ổn định, lại còn rất khá giả. Giáo dục trong trường phổ thông không thể dùng với Evan, thế nhưng Caroline đã hứa sẽ cho thằng bé được nhận một loại giáo dục đặc thù thích hợp. Hơn nữa, cô ấy cũng có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh Evan.”



“Cho nên, anh cảm giác, bất luận là vật chất, giáo dục, hoặc ở góc độ tinh thần mà nói, không tìm được khuyết điểm để soi mói Caroline đi.”



“Đúng thế.” Ian đỡ trán mình, “Cô ấy thậm chí còn đồng ý sẽ giúp tôi giấu chuyện mình không phải cha ruột của Evan, mãi đến khi Evan đến tuổi trưởng thành có đủ năng lực thừa nhận sự thật này.”



Thời khắc ấy, nét cười của Haley dưới ánh đèn thành phố chói lòa chợt có vẻ mong manh, dễ vỡ.



Y nghiêng người, chống cằm nhìn Ian, “Hắc, vì sao lại nhìn chằm chằm tôi như thế? Anh rất ít khi nhìn tôi vượt quá ba giây nha.”



“Vì cho cậu cơ hội tiếp tục tự kỷ đấy.”



Nét cười nơi khóe môi Haley càng thêm rõ ràng, chẳng rõ một tên lớn đầu như thế nào lại trông như đứa trẻ mới được thưởng kẹo.



Trong màn đêm, ánh sáng nơi đáy mắt y tựa như đang nhảy nhót.



Thời điểm Ian lấy lại được phản ứng, ngón tay người nào đó đã vươn qua, những khớp ngón tay y lướt nhẹ qua mi mắt hắn.



Đối phương nhẹ nhàng bắt lấy những ngón tay Ian, sau đó dâng môi lên.



“Nếu tiến thêm bước nữa, anh sẽ phát hiện tôi không phải mãnh thú cắn bị thương mình, vậy thì đừng lùi về phía sau a. Bởi vì chỉ cần anh lùi về một bước thôi cũng giống như dao nhọn đâm vào người tôi.”



Ian dừng bước, hai người lặng im đứng trong gió đêm.



Haley từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, khó có được dịp đối phương không lên tiếng khiến Ian lại thêm khốn quẫn.



Hôm sau là ngày nghỉ cuối cùng của Ian, hắn mang theo Evan đi một chuyến đến công viên giải trí.



Đây là nơi vẫn thường khiến đám con nít vui vẻ cười rộ, nhưng Evan lại chỉ cúi đầu im lặng, tay nắm chặt góc áo Ian, tựa như đã đoán được này sẽ là khoảng thời gian cuối cùng được ở bên cha mình.



Giữa trưa, Ian cùng nhóc con ngồi trên băng ghế của công viên giải trí. Hắn thở dài một tiếng, sau đó quyết định nói những lời cần nói.



“Evan, con cũng biết mấy hôm trước cha đang khi giải quyết một vụ án, suýt chút nữa thì không về được rồi. Cha bị nhốt trong một thùng xe, nơi đó thực oi bức, cảm giác choáng váng, không thể hít thở được. Cha biết, nếu một khi mình ngủ mất, nhất định sẽ không thể tỉnh lại nữa.



Evan bất ngờ nghiêng người, siết chặt eo Ian, đầu rúc vào trong ngực hắn.



Ian cuoi cười, cũng ôm lấy nó, “Khi ấy, cha đã rất lo lắng. Trời ơi, nếu mình không về được nữa, Evan của mình sẽ làm sao bây giờ?”



Đầu Evan vẫn chôn sâu trong lòng Ian, không thể xem thấy biểu tình của nó.



“Evan a, những chuyện như vậy sau này vẫn còn có thể xảy ra. Cha không thể cứ để con một mình ở nhà chơi cờ chocolate đợi mình, cũng chẳng có cách nào cho một cái hứa hẹn không thể thực hiện được. Cha rất muốn nuôi dưỡng con đến khi trưởng thành, nhưng lại phát hiện bản thân không thể hoàn thành chuyện này. Cho nên, cha quyết định phải giao con lại cho dì Caroline.”



Bả vai Evan run lên, giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ giữa đồng hoang, tùy thời có thể bị bóng tối ăn tươi nuốt sống.



Ian có thể cảm giác được áo khoác của mình đang ướt



Nhóc con này rất khi để lộ cảm xúc, cho dù ngày ấy mẹ nó qua đời, thằng bé vẫn chỉ im lặng chơi rubik.



“Xin lỗi Evan, cha đã khiến con thất vọng rồi.”




Ian nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng đánh tên này một trận ra trò, sau đó vươn tay giúp y cài lại chiếc cúc nơi cổ áo.



Haley rũ mắt, đó là động tác ưu nhã, câu nhân nhất của y.



Ian biết, đối phương đang nhìn chằm chằm mình. Trái tim hắn bất giác tăng tốc.



Hắn chợt có một loại cảm giác, tựa như có gười đem một món quà đã được bóc ra bày trước mặt mình, nhưng bản thân lại cẩn thận đem nó gói kỹ lại, giấu ở nơi duy nhất một mình hắn biết.



“Cài lại rồi đấy, cậu có thể cút.”



“Còn nơ nữa.” Haley mặt dày, được một tấc lại tiến một thước.



Ian cau mày trừng y.



Haley vô cùng chắc nịch, lập lại lần nữa: “Nơ a.”



Ian thay y đeo lại chiếc nơ bướm đã bị tháo xuống, sau đó ghì chặt vai đối phương, đẩy y cách xa mình ra.



Ngay lúc đó, Haley bất ngờ hôn xuống.



Không hề có một tín hiệu báo trước nào.



Ian kinh ngạc không kịp phòng bị, chỉ có thể theo bản năng ngửa đầu tránh đi.



Ghế xoay không chịu nổi sức mạnh của cả hai, bị ép đến suýt nữa thì đổ ngửa. Haley vòng tay giữ chặt lưng ghế dựa, đầu gối tỳ xuống ghế, tất cả trong nháy mắt cân bằng, nhưng đó lại là bắt đầu của một nụ hôn điên cuồng.



Đốt lửa rồi chiếm lấy, đầu lưỡi của y đánh một vòng trong khoang miệng Ian.



Thậm chí không rõ từ lúc nào, Ian đã bị Haley kéo dậy khỏi ghế xoay, hoàn toàn mất đi điểm tựa của chính mình.



Mãi đến khi Haley buông hắn ra, đầu lưỡi của y vẫn lưu luyến không rời nơi đôi môi người nào đó.



Ian theo bản năng hít sâu một hơi, sau đó lại phát hiện chính mình không biết từ lúc nào đã bị đối phương ôm vào lòng, trong khi ghế xoay bị đẩy ngã qua một bên.



Haley mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua hàng mi của hắn, “Tôi đi đây, đêm nay nhất định anh sẽ mơ thấy tôi đấy.”



Ian đè chặt trán mình, huyệt thái dương của hắn lại phát đau. Thật vất vả tên kia mới cút xa hắn một chút, trả lại im lặng cho không gian xung quanh, nếu bản thân cố tình nghĩ nữa không phải là tự ngược sao?



Cliff lái xe tới đón Haley, hòa vào dòng giao thông sầm uất của phố xá New York. Hai bên đường là những màn hình quảng cáo đủ loại màu sắc lóe sáng, truyền đi những hình ảnh trên các sàn catwalk. Toàn bộ New York như được chìm ngập trong thứ nhịp điệu này.



“Cậu chủ, vì sao cậu không mời thanh tra Connor đi cùng mình?”



“Ian là một người vô cùng nghiêm túc.”



“Nhưng như vậy có liên quan gì đến việc đi xem trình diễn thời trang chứ?”



“Đương nhiên là có. Anh ta sẽ thật nghiêm túc nhìn đám phụ nữ và đàn ông trên sàn chữ T. Ông cảm thấy tôi sẽ chịu nổi sao?” Haley cười hỏi.



“Thì ra là vậy.”



Tan tầm, Ian lái xe trở lại chung cư.



Thời điểm rời khỏi Mỹ, Lance đã đem chìa khóa căn hộ của mình giao lại cho Ian. Lance từng nói, cậu không muốn bán căn hộ này đi, bởi vì nơi đó có quá nhiều hồi ức về người mẹ quá cố của mình.



Nhưng hôm qua, Lance có gửi cho hắn một bức email ngắn, kể rằng mình vừa quen được một người bạn mới ở Ý. Mà người bạn này vừa lúc cần ở lại New York vài ngày. Cậu ta không thích ở trong khách sạn, cho nên Lance đã đồng ý đem căn hộ của mình cho người bạn này ở tạm vài ngày.



Ian có phần sửng sốt, với tính cách hướng nội của Lance, chỉ ngắn ngủi vài tháng mà cậu trai đã quen được bạn mới.



Vì muốn chuẩn bị tốt cho bạn của Lance, Ian đã bỏ cả một buổi tối đem căn hộ kia quét dọn sạch sẽ một lần, còn thay cả ga giường mới.



Mà lúc này, hẳn anh bạn của Lance đã tới New York rồi.



Ian vội vàng trở lại chung cư để giao chìa khóa cho đối phương.



Giao thông vào giờ cao điểm ở New York luôn khiến cho người ta phải nghẹn lời. Đương nhiên, Ian tin chắc đây là căn bệnh chung của tất cả thành thị phồn hoa trên thế giới.



Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Ian bị buộc phải dừng lại.



Di động đổ chuông, là một dãy số xa lạ.



“Xin chào, tôi là Ian Connor.”



“Tuy rằng tôi rất muốn nói ‘Xin chào’ với anh, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không có tâm tình để chào hỏi gì. Tôi đã chờ anh ở chỗ này hơn nửa giờ rồi.”



Thanh âm đầu bên kia nghe thực đặc biệt, vài phần biếng nhác, lại thêm chút tùy hứng của những người trẻ tuổi, mà âm sắc của đối phương cũng khiến liên tưởng của Ian như hạt mưa từ hơn ngàn mét trên trời rơi thẳng xuống đất, dừng lại trên mái hiên bằng tôn, phát ra những tiếng động lanh canh.



Rõ ràng đối phương không có chút lễ độ, nhưng vì thanh âm đặc biệt của cậu ta, Ian không cách nào tức giận với người này được.



Kết thúc vụ án 3



còn tiếp…