Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 50 : Thịnh yến – 2

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ tư:



Thịnh yến



02.



“Anh thật sự không muốn hôn tôi sao?” Một tay còn lại của Haley đè lên chai vang đỏ để trên bàn.



Ian hiểu ra đối phương đang suy tính điều gì.



Nếu hắn đứng lên, Haley sẽ đem chai rượu kia đẩy rớt xuống bàn.



Nếu hắn quay đầu đi, tên kia vẫn đem chai rượu kia đẩy rớt xuống bàn.



Nếu hắn trả lời y rằng “không nghĩ đến”, chai rượu kia vẫn như cũ oanh liệt hy sinh.



Đây là một vật chứng vô cùng quan trọng trong căn phòng này, nếu Haley thật sự ném vỡ nó, rất có thể sẽ hủy đi một số dấu vân tay trên đó cùng những chỗ khác mà hung thủ để lại.



“Chỉ cần anh nói thật với tôi, cho dù là lời tôi không muốn nghe, cũng chẳng sao cả.” Y khẽ giọng nói.



Hai giây sau, Ian đơn giản phun ra hai từ.



“Đúng thế.”



Một tia sửng sốt chợt lóe lên trong mắt Haley.



Ian bình tĩnh giành lại chai rượu vang trong tay Haley, trả nó về chỗ cũ.



Toàn bộ đồ vật ở hiện trường được cấp dưới của Fehn Keating đóng gói mang đi, thi thể thì giao lại cho bác sĩ Byrne.



Mà trợ lý riêng của Smith thì đã chờ sẵn trong cảnh cục đợi lấy lời khai.



Thời điểm chuẩn bị lái xe trở về, Haley mở ra cánh cửa bên vị trí phó lái của xe Ian, ngồi vào, nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.



“Cậu coi bộ có vẻ cao hứng nhỉ.” Ian nói.



“Đương nhiên, rốt cuộc cũng lấy lại được vị trí của mình rồi.”



Lúc này, Ian mới hiểu ra Haley đang nhắc tới Evan.



“Ấu trĩ.”



“Anh không phải thích tôi ‘ấu trĩ’ thế sao?” Haley cố tình ghé lại gần Ian.



Hắn nhướn cao đuôi mày, “Đừng được một tấc lại tiến một thước.”



Thời điểm xe lái ngang qua tiệm cà phê, Haley bất ngờ vỗ vỗ tay, yêu cầu đừng xe.



“Sao lại dừng ở chỗ này?”



“Tôi có chuyện quan trọng phải làm. Anh chờ tôi một chút nhé.”



Haley khó có dịp thu lại nụ cười của mình, đi xuống xe. Ian cho rằng y hẳn là muốn vào trong tiệm cà phê, nhưng đối phương lại rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh cửa tiệm.



Tên này muốn làm gì chứ?



Ngõ nhỏ nơi đó có cái gì à?



Ian chợt nhận rõ một điều, đó là bản thân hắn đừng nên tò mò quá mức về Haley. Hắn càng muốn dò xét xem tên kia suy nghĩ cái gì, chính mình lại càng bị mê hoặc.



Chỉ là, qua hai mươi phút, Haley vẫn như cũ không trở lại.



Ian gọi vào di động của y, thế nhưng điện thoại bị tắt



“Khốn nạn.”



Ngón tay gõ gõ lên tay lái một hồi, cuối cùng, Ian cũng quyết định xuống xe. Đóng cửa lại, rút ra súng cất ở bên hông, hắn đi vào ngõ nhỏ tối tăm kia.



Hai bên ngõ nhỏ sâu hun hút xếp đầy những thùng chứa rác, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ hẹp.



Haley chui vào loại địa phương quỷ quái này làm gì chứ?



Thân thủ người kia khá tốt, Ian thật sự không tin y sẽ gặp phải nguy hiểm gì.



Càng đi vào sâu bên trong, bóng tối càng dày đặc.



Thế nhưng, Ian có khả năng thích ứng rất nhanh với bóng tối.



Khung cảnh trước tầm mắt dần dần hiện rõ lên, hắn có thể thấy rõ trước mặt mình là một bức tường gạch kín mít.



“Mẹ kiếp”



Ian thấp giọng mắng, tên khốn nạn kia rốt cuộc đã biến đi nơi nào rồi?



Hai bên tường của ngõ nhỏ nhất định có một cánh cửa hoặc thứ gì đó tương tự



Đợi đến khi đào được tên vô liêm sỉ kia ra, hắn nhất định đánh cho y một trận nên thân



Ian nhắc chính mình bình tĩnh lại, trong đầu cố gắng tách tiếng xe qua lại dọc ngã tư đường cùng thanh âm người tới lui bên ngõ nhỏ. Hắn mơ hồ có thể nghe được nội dung của những đoạn đối thoại cùng âm thanh của tách cà phê được đặt xuống bàn.



Thế nhưng, hắn lại không hề nghe được bất kỳ tiếng động nào thuộc về Haley.



Tâm tình dần trở nên khẩn trương. Tay phải Ian nắm thật chặt súng, tay trái khẽ vỗ vỗ mặt tường.



Quả nhiên, hắn chạm phải một tấm cửa sắt.



Hít một hơi, Ian chậm rãi kéo cửa sắt kia ra.



Trong chớp mắt, một người bất ngờ bắt lấy tay cầm súng của hắn. Chỉ nghe được một tiếng “cạch”, chốt an toàn bị kéo trở lại.



Ian nhanh chóng khống chế tay đối phương. Thời điểm ý thức được động tác kế tiếp của y chính là tháo ra băng đạn của mình, hắn lập tức đè băng đạn trở lại vị trí cũ.



Toàn bộ thao tác giống như tia chớp vụt lên rồi lập tức tắt ngúm, ngay sau đó, họng súng Ian đã kề ngay trán đối phương.


Thế nhưng, rõ ràng trong phòng có người.



Ian rút ra chìa khóa dự phòng, chậm rãi vặn mở khóa cửa, nghiêng người lách qua.



Không có người mang theo gậy bóng chày, côn hay thứ gì đó đại loại như thế muốn đánh người, hắn cẩn thận đi vào bên trong.



Bước chân của Ian rất khẽ, gần như không một ai nhận ra sự xuất hiện của hắn.



Trên bàn ăn ở phòng khách còn đặt hai tách cà phê, tiếng động vốn từ trong phòng ngủ phát ra.



Ian vươn tay, cầm chắc súng nhắm hướng phòng ngủ. Nâng cao chân, dùng mũi đá văng cánh cửa khép hờ, lúc này, Ian có thể thấy rõ Xavier đang bị đặt trên giường, trên miệng cậu nhét thứ gì đó, không thể phát ra âm thanh rõ ràng. Trong khi đó, một gã đàn ông đã nóng lòng muốn hành động.



Mái tóc dài của Xavier tán loạn trên gối đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Ian, hai mắt cậu ta trợn to, yết hầu cố gắng phát ra âm thanh cầu cứu.



Gã đàn ông kia, nói khó nghe, nhưng sự thật là khoá quần đã được kéo xuống.



“Cút xuống, hoặc tao bắn nát thằng em mày.” Thanh âm Ian không hề vang dội, nhưng trầm thấp rất có sức uy hiếp.



Gã kia quay lại, vừa thấy Ian lập tức lộ ra nụ cười đê tiện.



“Này, người anh em, đừng gấp thế chứ Tên này thích như vậy Anh là kim chủ cũ của cậu ta sao?”



Ian nhìn về phía Xavier, trong ánh mắt đối phương là kinh hãi cùng bất lực.



“Cậu thích kiểu này sao? Từ lúc nào cậu lại có kim chủ hử?”



Xavier cố hết sức lắc lắc đầu.



“Vậy xem ra tao phải bắn nát thằng em mày rồi.” Ian mở chốt an toàn, nhắm về phía hạ thân của gã đàn ông nọ.



Đối phương hung tợn trừng Ian, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày rốt cuộc có biết tao là ai không?”



“Hử, mày là ai?”



“Tao là Phillip Paine Cha tao là chính là Nghị viên Mark Paine”



“À, thật xin lỗi, cha tao chỉ là một tài xế xe tải bình thường, không thể đem so với cha mày được.”



Ian tiến tới, định đem cổ tay Phillip bẻ quặp ra sau thì đối phương bất ngờ xoay người, dùng khuỷu tay đành úp lên mặt hắn. Nhưng Ian rất nhẹ nhàng ngửa người ra sau tránh đi, sau đó dùng khuỷu tay trả lại một cái thật mạnh lên mặt Phillip.



Phillip rõ ràng có học qua vật lộng, đương nhiên không cam lòng chịu khống chế. Gã co mạnh chân, đánh vào bên sườn Ian. Nhưng người này căn bản không nghĩ đến đối phương có thể dễ dàng dùng tay trái đè đầu gối mình xuống, nhân tiện bồi thêm một đấm vào bên eo.



“Au – ”



Phillip phát ra thanh âm đau đớn, ôm eo ngồi sụp xuống.



Trong khi đó, Ian tiện tay nhặt lên dây lưng của Phillip, đem hai tay gã trói ngược ra sau, đồng thời gỡ xuống miếng vải chặn trong miệng Xavier, rồi giúp đối phương cởi dây trói.



Xavier lao khỏi giường, hoàn toàn không bận tâm mái tóc dài hỗn độn, cùng bộ dáng chật vật, mà hung hăng đạp Phillip mấy cái.



“Chết đi a Tên khốn đi mà tìm chết a”



Ban đầu, Ian không có ý ngăn cản Xavier, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ không thể khống chế của đối phương, hắn chẳng thể không vươn tay kéo người về.



“Đủ rồi Dừng ở đây thôi. Cứ để cảnh sát đem gã đi.”



“Cái gì chứ? Cảnh sát ấy hả?” Xavier trừng mắt nhìn Ian, “Anh điên rồi Anh gọi cảnh sát làm cái gì? Anh muốn cho người khắp thế giới biết gã này có ý đồ quấy rối tôi sao?”



“Cậu muốn tố cáo gã đột nhập vào nhà để trộm cướp cũng được.” Ian quay mặt nhìn về phía những mảnh vỡ bình hoa nằm trên mặt đất.



“Tao nói cho mày biết nhé Mặc kệ mày là ai, tao đều có cách khiến cho mày xong đời”



Phillip bị đập đến mức mặt mũi bầm dập, vẫn như trước không quên hù dọa.



Ian ngồi xổm xuống trước mặt gã, dùng báng súng đập lên đầu đối phương, “Trên đời này quả thật có một kẻ ở trên vạn người có vô số cách làm cho tao tiêu đời. Đáng tiếc đó không phải là mày.”



Xavier khoanh tay đi tới đi lui trong phòng, không ngừng lải nhải: “Anh nên để tên này đi… Xin lỗi… Xin lỗi, tôi không nên kéo anh vào vụ này… Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn nói, cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây, bọn họ không để sức tống gã vào nhà đá đâu…”



Phillip lộ ra vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng nói: “Xavier, tao sẽ khiến cho mặt mày xuất hiện trên đầu đề của tất cả mặt báo Tao sẽ khiến mày thê thảm trong giới của mày Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì những việc hôm nay mày gây ra cho tao”



Xavier lùi về sau nửa bước.



Ian lạnh lùng nói: “Hử? Tao sẽ đợi xem.”



Vài phút sau, cảnh sát tới nơi, đem Phillip mang đi.



Ian và Xavier đều là nhân chứng quan trọng của vụ án, phải cùng đi đến cảnh cục.



Thế nhưng, ngay sau khi luật sư của Phillip đến, Ian ngược lại bị cảnh sát bắt bẻ.



Trong phòng thẩm vấn, Phillip hướng Ian bày ra nụ cười đắc ý, đồng thời dùng khẩu hình nói với hắn: “Mày xong đời rồi.”



Ông bố Nghị viên của Phillip ôm lấy thằng con trai nhà mình, mà Cục trưởng cục cảnh sát đương nhiên cũng phải ra tận nơi đón tiếp.



Ian ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với vị sĩ quan quen thuộc, trên mặt đối phương là biểu cảm vô cùng khổ sở.



“Ian à… Anh vì cái gì lại đánh Phillip Paine vậy? Gã nói mình cùng với Xavier là quan hệ tình nhân, anh bị trở thành kẻ xâm nhập bất hợp pháp, còn sử dụng vũ lực với gã nữa.”



“Gã có vẻ rất thông thạo việc đổi trắng thay đen a.” Ian hờ hững nói.



Bên ngoài phòng thẩm vấn, Nghị viên Phillip Paine dùng đủ loại ngôn từ kích động đối với Cục trưởng Cục cảnh sát, muốn tố cái Ian, ý đồ khiến hắn không còn đường sống ở New York nữa.



“Xavier thì sao? Cậu ta nói thế nào?”



“Cậu ta… Mới vừa nãy, cậu ta còn kiên trì bản thân cự tuyện quan hệ xác thịt với Phillip, cho nên bị gã có ý xâm phạm, chính anh là người cứu cậu ta. Chỉ là theo tình hình hiện tại, không rõ đối phương có kiên trì chịu ra tòa hay không.”



“Cám ơn.” Ian gật nhẹ đầu.



Vừa nãy ở trong căn hộ, Xavier còn lo lắng đắc tội với Phillip, thế nhưng thời điểm đối diện với cảnh sát, người này vẫn hết sức thành thật. Cho dù đối phương có hay không vì sự uy hiếp của Phillip mà thay đổi lời khai, chỉ cần giờ phút này cậu ta không yếu đuối đến mức nói sai sự thật, Ian đã cảm thấy thỏa mãn.



Ngay khi Cục trưởng Cục cảnh sát còn đang cố hết sức trấn an Nghị viên Mark Paine, người nào đó đã thảnh thơi, hai tay nhét trong túi quần, bước về phía bọn họ.



“Ngài Nghị viên, nghe nói ông có bất mãn gì đó với Ian thân mến của tôi ấy nhỉ, còn dự định kiện hắn ra tòa nữa?”



còn tiếp…