Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 59 : Thịnh yến – 11

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ tư:



Thịnh yến



11.



“Công việc của tôi yêu cầu sự thông minh rất nhiều.”



Lúc này, Quốc vương đứng bên cạnh đại thủy tinh đã nâng cao ly rượu trong tay, gõ gõ vài tiếng. Thanh âm thanh thúy mà vang vọng đánh động lòng người.



“Các vị khách quý, Thịnh yến đêm nay đến đây là chấm dứt. Hy vọng mọi người có thể hưởng thụ một chuyến hành trình lãng mạn trên du thuyền Hừng đông. Ngủ ngon.”



Quốc vương cúi đầu, hướng mọi người chào tạm biệt.



Ngọn đèn giữa hội trường tắt ngúm, khách tham dự đứng dậy rời đi. Có kẻ thắng lợi trở về, cùng có người cúi đầu thở dài.



Haley chẩm rãi đẩy xe lăn của Gubole đi dọc hành lang.



Phía sau bọn họ còn có vài vị khách, vừa đi vừa thảo luận buổi đấu giá đêm nay, mà trọng điểm chính là Ian, người xuất hiện cuối cùng kia.



Mãi đến khi Haley đã đẩy Gubole vào tron thang máy, lão mới mở miệng: “Anh bạn Ian của cậu thật sự rất mê người.”



“Bởi vì hắn có một loại khí chất độc đáo, đúng không? Muốn có được hắn, phải biết cách khống chế cùng phá hủy.”



“Nghe vào tai, hình như cậu rất yêu thích hắn.” Gubole đè lại tay Haley, nhìn thẳng vào trong đôi mắt y, cố gắng bắng lấy một tia ý vị.



“Tôi đã nói rồi, tôi ghen tỵ với người đó. Chờ mong ngày nào đó có kẻ đến hủy diệt hắn.” Haley nhướn mày, chớp mắt, khí tức ma mị lập tức lan tràn, xẹt qua trái tim Gubole, khiến nó nhảy nhót không ngừng.



Gubole cười, “Nói vậy cậu nên cảm kích Sherman đi. Chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa trời sẽ sáng, muốn lên boong tàu ngắm mặt trời mọc chứ?”



“Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.” Haley ngáp dài một hơi, “Ngày mai cùng đi câu cá, thế nào?”



“Rất vui lòng.” Gubole lộ ra một nụ cười hài lòng.



Mà Haley ở đằng sau lão đã thu lại biểu tình trước đó, sắc mặt mỗi lúc một lạnh lùng.



Lúc này, Ian vẫn còn ngồi bên trong đài thủy tinh, chờ đợi kẻ nào đó tới gần.



Một mặt kính được mở ra, hai người phục vụ một trái một phải đỡ lấy hắn, đưa vào gian phòng khác.



“Các người muốn đưa tôi đến nơi nào?” Ian chỉ cảm thấy tứ chi rã rời, không thể cử động tự nhiên được.



“Chỗ chủ nhân của anh.”



Môi Ian kéo thành một mạt cười trào phúng.



“Tôi không cùng bất cứ kẻ nào ký kết giao dịch bán thân, xin hỏi chủ nhân của tôi là ai?”



Hai người phục vụ im lặng, không tiếp tục nói nữa.



Ian theo lực độ không chế của bọn họ, đoán được đây nhất định là những kẻ được huấn luyện chuyên nghiệp. Bởi vì tình trạng cơ thể hiện tại không ổn, hắn căn bản chẳng thể thoát thân.



Rời khỏi phòng, tiếp đó là một hành lang dài hun hút. Không có bất cứ kẻ dư thừa nào, chỉ độc tiếng bước chân vang vọng của bọn họ.



Cuối hành lang, Ian nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ của Át Bích.



Gã vươn tay ôm lấy Ian, nhưng trong nháy mắt đó, hắn nhanh nhẹn thoát khỏi kiềm chế, đánh mạnh một quyền lên mặt đối phương.



Mặt nạ bị đập hỏng, Át Bích ôm mặt lảo đảo ngã ngồi xuống đất.



Hai tên phục vụ lập tức xông lên, đem tay Ian bẻ ngược ra sau, ấn hắn xuống mặt đất.



“Còn mang mặt nạ làm gì? Joseph Sherman.” Ian lạnh lùng phun ra tên của đối phương.



Sherman đem chiếc mặt nạ đã móp méo tùy tay ném xuống đất, vườn tay sờ sờ vị trí bị Ian đánh, rồi cười nói: “Xương gò má tôi có bị cậu đánh vỡ cũng chẳng sao. Nhưng nếu tay cậu bị thương, tôi sẽ rất đau lòng đấy.”



Ian biết chính mình có nói gì thêm cũng vô ích. Mục đích của bọn họ tới đây là để điều tra Fitz Gubole và những kẻ có liên quan. Hiện tại, hắn ít nhất đã biết hoạt động ngầm của đám người này tiêu tiền như nước thế nào. Gubole dựa vào những hoạt động thế này để bòn rút tiền của đám phú hào, nhất định sẽ không cẩu thả gửi vào ngân hàng, mà dùng vài con đường để hợp thức hóa chúng.



Điều này không khó giải thích việc vì sao trong tài khoản của Cecilia Alchild lại có con số lớn đến như vậy. Cô ta chính là công cụ của Gubole.



“Tôi biết cậu không thể dễ dàng bị thu phục. Kỳ thực, cậu chỉ cần đem bản thân giao cho tôi, sau đó sẽ phát hiện rất nhiều tâm nguyện mà chính mình chưa làm được, tôi đều có thể giúp cậu hoàn thành chúng.”



“Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, không cần thêm bất cứ nguyện vọng gì.”




“Thuốc tê dùng để khống chế năng lực tự điều khiển…”



Ian không chút nghĩ ngợi trả lời Haley.



“Thật sao? Tôi cũng từng nghe qua loại thuốc này Đây không phải thứ CIA thường dùng sao? Rất thú vị Này có phải hiện tại tôi hỏi hay gợi ý cho anh làm gì đó, anh sẽ thành thực đáp lại đi?”



Haley một tay chống xuống gối, nhìn thẳng vào Ian. Thời điểm y nói chuyện, cố tình để khí tức phả lên đối phương, mỗi lúc một tới gần hơn.



“Kỳ thực, anh có thể làm bất cứ việc gì với tôi, đúng không?”



Ian muốn tránh khỏi Haley, nhưng không cách nào chống cự được sức hấp dẫn của đối phương. Có lẽ, vào cái đêm u ám của nhiều năm trước trong cánh rừng hoang vu kia, lần đầu tiên nhìn thấy Haley, hắn đã định phải dùng cả đời này để trả cho người đàn ông trẻ tuổi này. Chẳng thể cự tuyệt hay xa cách, người nọ luôn có cách để tóm được hắn.



“…Đúng thế.”



Ngay thời khắc ấy, khi Ian nói ra câu kia, sức mạnh chèn ép thần kinh của hắn bất giác tiêu tán. Rất nhiều năm đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác thoải mái như vậy.



Mà, Haley bên kia chợt thành ra cứng đờ. Y dùng ánh mắt khó tin nhìn Ian.



“Ian à, tôi chính là ám chỉ bất cứ chuyện gì, kể cả điểm mấu chốt trong nguyên tắc của anh… Anh hiểu ý tôi sao?”



“Cậu sẽ tuân thủ nguyên tắc của tôi…dừng đúng ngay điểm mấu chốt của tôi…”



Ian thật muốn an ủi bản thân, tất cả những lời này chỉ vì thuốc tê của Sherman mới khiến hắn không thể khống chế mà nói ra suy nghĩ trong đầu.



Nhưng càng an ủi chính mình, hắn lại càng rõ ràng, thuốc của Sherman chỉ là cái cớ mà thôi.



Là cái cớ cho hắn nói những điều thành thực mà không còn phải chịu áp lực nữa.



“Anh cứ như vậy tin tưởng tôi sao? Có lẽ, tôi sẽ đập tan toàn bộ mấu chốt anh vì tôi mà đắp nặn nên. Tôi sẽ hung hăng thương tổn anh, khiến anh thất vọng, mất đi tất cả mà anh dùng để chống đỡ cuộc sống của mình suốt những năm qua.”



“Tôi tin cậu.”



Ian chau mày.



Đầu ngón tay Haley mơn trớn nơi mi tâm Ian, y hôn lên trán hắn, “Đồ ngốc, hoài nghi một người quan tâm mình là một chuyện rất khổ sở. Ngược lại, tin tưởng sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái.”



Thời khắc ấy, thế giới trong Ian, bao gồm tất thảy nhưng hồi ức đã nhạt nhòa bỗng chốc trở nên mềm mại.



“Ian này, muốn tôi hôn anh không?” Môi Haley ghé vào bên vành tai Ian, nhẹ nhàng chạm lên gò má hắn.



Ian há miệng thở dốc, trong đầu hắn bất giác trở nên mông lung, chỉ còn những mềm mại dịu dàng mà Haley mang lại. Hắn theo bản năng rướn người, vươn tay bắt lấy mái đầu Haley.



Haley nhẹ nhàng cắn lên cần cổ Ian, bàn tay lướt qua bờ vai hắn, luồn vào bên trong áo khoác ngoài, kéo nó tuột qua đầu vai, dọc theo cánh tay, trượt xuống cổ tay. Rõ ràng lực đạo vẫn có, nhưng Ian lại cảm thấy nhẹ tênh. Thời điểm đầu ngón tay của đối phương bắt lấy cổ tay hắn, Ian theo bản năng cầm ngược lại đối phương.



Haley nhìn Ian, không để lộ tiếu ý khó dò giống như dạo trước.



Giống như đá ngầm trồi lên khỏi mặt biển, dưới bóng trăng càng thêm phần âm trầm.



Anh suy nghĩ điều gì? Haley…



Đừng để tôi lại phải phỏng đoán.



Cũng đừng để tôi tiếp tục thăm dò.



“Ian, tôi muốn anh.”



Những ngón tay Ian theo bản năng run rẩy, hắn thật muốn rút tay về, nhưng Haley càng thêm dùng lực giữ lại.



“Ian, nếu anh hôn tôi, tôi sẽ coi như anh đã đồng ý.”



Haley nghiêng mặt, môi y gần như đã dán lên da thịt Ian, nhưng lại giữ vững ở cự ly không tiếp xúc.



“Cho nên… Hôn tôi đi, Ian à. Kỳ thực anh vẫn luôn chờ đợi, không phải sao? Anh cũng biết, bản thân cuối cùng cũng thuộc về tôi, đúng không nào?”



Ian hít vào.



“Ian, hôn tôi đi.” Thanh âm Haley mang theo ý tứ cầu khẩn.



Rõ ràng, giờ phút này y đang ở thế chủ động, nhưng lại đặt Ian ở vị trí cao nhất, cầu xin lòng thương xót của hắn.



“Ian à, anh tin tưởng tôi, đúng không? Đem bản thân giao cho tôi đi, đây cũng không phải kết thúc của chúng ta… Mà chính là một khởi đầu càng chặt chẽ hơn.”



còn tiếp…