Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 64 :
Ngày đăng: 07:27 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
☆ Phiên ngoại: Letter to you
“Haley, từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ là huấn luyện viên của cháu.”
Ông cụ ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay chống trên quải trượng, khuôn mặt không lộ ra chút biểu tình dư thừa nào.
Thiếu niên đứng bên cạnh ông gật đầu, “Vâng, thưa ông nội.”
Người đàn ông kia chính là bộ đội đặc chủng đã xuất ngủ, có chứng nhận lính đánh thuê cấp quốc tế, thậm chí hiện đang là đặc cần viên của CIA. Mời bọn họ về huấn luyện chính là vung tiền như rác.
“Haley, bọn họ đều là tinh anh.”
Khóe môi Haley chậm rãi nhếch lên, không nhanh không chậm đi đến trước vị bộ đội đặc chủng tên Erik, ngẩng đầu hỏi: “Vậy anh có thể dạy tôi cách khống chế một bộ đội đặc chủng chứ?”
Erik kinh ngạc nhìn thiếu niên có khuôn mặt tựa như thiên sứ trước mắt. Nhưng thời điểm nhìn vào đáy mắt đối phương, anh ta tự đáy lòng có chút thấp thỏm.
Như thể trong nháy mắt mất đi trọng lực.
Nhưng Erik vẫn bình tĩnh trả lời: “Thưa cậu, nếu muốn khống chế một bộ đội đặc chủng, vậy trước nhất phải học hết những gì một bộ đội đặc chủng phải học.”
“Ừm, có lý.” Haley gật gật đầu.
Vậy là, Erik bắt đầu kiếp sống năm năm làm huấn luyện viên.
Anh không vội vàng hướng dẫn thiếu niên kia như thế nào đánh nhau, mà trước nhất phải bồi dưỡng tố chất thân thể.
Nói chung, trong mắt anh, Haley quá sức gầy yếu.
Chạy bộ, leo núi, đủ loại huấn luyện thể năng lăn lê bò trường, Erik vốn cho rằng cậu thiếu niên được nuông chiều từ bé sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Thế nhưng, trăm ngàn lần không ngờ được, Haley chưa từng hướng anh cầu xin giảm bớt cường độ luyện tập, thậm chí không cho phép huấn luyện viên của mình làm như vậy. Đứa nhỏ này luôn phấn đấu không ngừng nghỉ.
Thế nhưng Erik từng trải qua bao phen sinh tử biết rằng, loại lạnh lùng trên người thiếu niên kia vốn không phải hờ hững, mà ngược lại chính là cố chấp, cùng khát vọng. Tựa như một binh sĩ trúng đạn, bưng miệng vết thương của mình, tiếp tục ở dưới làn mưa bom bão đạn mà tiếp cận doanh địa kẻ thù.
Mà cuộc sống của Haley cũng không gói gọn trong những giờ huấn luyện, ngoài ra còn phải học đủ loại ngôn ngữ, và kiến thức xã hội. Đối với yêu cầu ngài Russell đặt ra cho cháu trai của mình, ông căn bản không hề xem đến tình trạng sức khỏe của đối phương.
“Cậu kỳ thực có thể nói chuyện với ông nội mình. Một số thứ cần phải tiến hành dựa vào chất lượng. Cuộc sống hiện tại của cậu, hoàn toàn là dựa vào yêu cầu của ông nội cậu mà nhồi nhét vào. Cậu hoàn toàn không giống một thanh niên hai mươi tuổi.”
Haley chỉ cười, ẩn giấu trong đó là phong thái mê người cực độ.
“Như vậy trong lòng anh, những thanh niên hai mươi nên làm gì?”
Vì căn bệnh ung thư, Erik nhập viện. Haley đăng ký cho anh ở tại phòng bệnh hạng nhất.
Thêm một năm nữa qua đi, sự sống của Erik đã đến cuối đường. Anh vốn cho rằng Haley sẽ đối với mình hờ hững tựa như ngài Russell năm đó, nhưng không ngờ y vẫn tới thăm bệnh.
“Cậu không nên đến nhìn tôi. Đây là thời điểm tôi yếu đuối nhất.” Tóc Erik đã rụng sạch.
“Tôi sẽ mua tặng anh một bộ tóc giả ngầu nhất. Hơn nữa, tôi đã từng hứa với anh một việc mà chưa làm.”
Haley cười nhẹ, trong lòng y, sinh lão bệnh tử bất quá chỉ là quy luật của tự nhiên. Y sẽ chẳng bày ra bất cứ biểu tình thương xót hay đồng cảm, điều này ngược lại khiến Erik cảm thấy được an ủi.
“Lời hứa gì?”
“Kể cho anh nghe tôi đã lừa dối hắn cái gì.”
“Ha, lừa cái gì?”
“Tôi khiến hắn hoài nghi tôi cố tình giết cha dượng của mình. Tôi khiến hắn ngờ vực, rồi tránh né mình.” Haley cúi thấp người, gương mặt tuyệt mỹ này chính là hình ảnh khó quên nhất suốt cuộc đời Erik.
“Vì sao lại làm vậy? Cậu không phải rất thích hắn sao?” Erik biết chính mình chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của người thanh niên kia.
“Bởi vì hiện tại hắn càng nghi ngờ tôi, đợi sau này khi đã chứng minh bản thân vô tội trước mặt hắn, người kia sẽ càng thêm tin tưởng tôi.”
“A… Đây là chiến thuật tâm lý cậu nghĩ ra à?”
“Đúng thế.”
“Thế nhưng nếu muốn chứng minh bản thân vô tội trước mặt đối phương, hẳn sẽ phải mất rất nhiều thời gian đi.”
“‘Cả một đời’ chính là điều tôi chờ mong.” Khóe môi Haley cong lên, đôi mắt sâu không dò được.
“Tên của hắn là gì vậy?” Erik hỏi.
“Ian Connor. Hắn cũng từng là học sinh của anh.”
Erik ngẩn người, mỉm cười nhắm mắt lại.
“Chúc các cậu may mắn, các học trò của tôi.”
Toàn văn hoàn.