[Dịch]Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua
Chương 12 : Xảo Hạnh cất giấu dược
Ngày đăng: 22:39 17/09/19
Bên này Xảo Hạnh như đánh mất hồn, một đường nghiêng ngả lảo đảo ra An Quốc Hầu phủ. Nhà nàng là một tiểu viện cách An Quốc Hầu phủ mấy con phố, đoạn đường ngắn ngủi mấy con phố này Xảo Hạnh lại cảm thấy dài như đi hết cả đời vậy. Nàng ta không biết nên đối mặt với muội muội Xảo Mai như thế nào, mở miệng với muội muội như thế nào. Xảo Hạnh nghĩ tới mang theo muội muội chạy trốn, nhưng khế ước bán mình của nàng ta còn trong tay Hậu Uyển Vân. Huống hồ Hầu gia thế đại, nàng một thiếu nữ, không hề chuẩn bị mang theo muội muội, có năng lực trốn đi nơi nào? Nếu gặp người gây rối bị bán đi câu lan viện (kỹ viện) thì tỷ muội hai người các nàng đời này liền hoàn toàn bị hủy.
Xảo Hạnh đứng trước cửa nhà mình, nhìn cửa gỗ màu đen sẫm sững sờ, bỗng nhiên, cửa chi nha một tiếng mở ra, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đứng tại cửa, dung mạo thiếu nữ tương tự Xảo Hạnh khoảng tám phần, trong tay cầm cái giỏ. Thiếu nữ nhìn thấy Xảo Hạnh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt vui sướng lôi kéo tay Xảo Hạnh nói: “Tỷ tỷ, tỷ như thế nào đã trở lại, không phải tỷ đang trực sao?”
Xảo Hạnh lăng lăng nhìn lúm đồng tiền ngây thơ, đơn thuần của muội muội, vừa nghĩ đến đầu quả tim của mình liền sắp bị đưa đi làm thiếp thất phòng thứ tám cho lão nhân bán trăm, Xảo Hạnh liền cảm thấy như có một cây đao đâm vào trái tim mình.
Xảo Mai không phát giác tỷ tỷ của mình khác thường, chỉ thấy tỷ tỷ liền cao hứng, lôi kéo tay Xảo Hạnh vào viện.
Lưu Dương đứng xa xa nhìn hai cô nương đó vào viện, nhanh chóng đi theo, nhảy lên nóc nhà, nằm trên đó giám thị hai người.
Đây là tiểu viện rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, trong viện trồng cây hạch đào*. Xảo Hạnh vào phòng ở liền oa một tiếng khóc nức nở, đem ý tứ Hậu Uyển Vân nói cho Xảo Mai.
*Óc chó hay hồ đào, hạch đào, cây sung dại (miền Bắc) hay ổi dại (miền Nam), vú chó, vú bò, là một chi thực vật thuộc họ óc chó (Juglans)
Xảo Mai nghe xong, sắc mặt trắng bệch, sau đó ôm tỷ tỷ đang khóc rống, nói: “Tỷ, tỷ đừng khóc.”
“Xảo Mai ơi, đều do tỷ tỷ, đều là tỷ tỷ làm liên lụy muội! Muội chỉ là một cô nương, tỷ vốn nghĩ cho muội đồ cưới, tìm hộ nhân gia thành thật bổn phận gả cho, nhưng ai biết… Ô ô ô…” Xảo Hạnh khóc nức nở không ngừng.
Mấy năm nay, Xảo Hạnh cũng nói cho Xảo Mai một ít chuyện của Hậu Uyển Vân, Xảo Hạnh sợ làm cho Xảo Mai chọc phiền toái cũng không có nói cho nàng bao nhiêu nội tình, nhưng Xảo Mai là cô nương cực thông minh, nàng có thể từ trong vài câu của tỷ tỷ đoán ra vị Tam tiểu thư Hậu gia kia là người tâm địa ngoan độc, là nữ nhân ra tay tàn nhẫn. Nàng biết lần này nàng trốn không thoát.
“Tỷ, chuyện này cũng không phải tuyệt lộ, vẫn có thể sống.” Xảo Mai trái lại an ủi Xảo Hạnh.
“Không được, tỷ không thể nhìn muội đời này đều bị hủy, Xảo Mai, nếu không chúng ta chạy đi?” Xảo Hạnh lau nước mắt, lôi kéo tay Xảo Mai nói.
Trên nóc nhà, tay Lưu Dương duỗi về phía kim đao trong ngực, chỉ cần hai cô nương này thật sự đi thu thập để trốn chạy, như vậy Lưu Dương lập tức sẽ làm các nàng chết trong viện nho nhỏ này.
Xảo Mai vừa muốn nói chuyện, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn trên tường đối diện xẹt qua một đạo kim quang. Phòng ở nhỏ này rách nát đơn sơ, nóc nhà có vài nơi ngói cũng không đồng đều, Xảo Mai thoáng nhìn trên nóc nhà tựa hồ có người, mà đạo kim quang đó theo trên người nọ phản xạ ra.
Xảo Mai vừa vặn đưa lưng về phía người nọ, nàng lôi kéo tay Xảo Hạnh, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không thể chạy. Mấy năm nay chúng ta ăn dùng ở đều là Hậu phủ cấp, nếu không có Hậu phủ chúng ta đã sớm chết đói. Huống hồ trong nhà phòng thu chi có tiền, nếu muội có thể sinh nhi tử, thì hai tỷ muội chúng ta nửa đời sau liền áo cơm không lo, tổng so với muội gả cho quỷ nghèo túng thì cả đời vẫn tốt hơn.”
Xảo Hạnh kinh ngạc nhìn muội muội, nàng ta biết cách làm người của muội muội, đều không phải là người tham mộ hư vinh, lại thấy Xảo Mai hướng chính mình chớp chớp mắt, tỷ muội hai người tâm ý tương thông, Xảo Hạnh cũng nói: “Ai, muội muội nói cũng đúng, là tỷ tỷ nhất thời rơi vào ngõ cụt. Trong ngày thường Tam tiểu thư đối với chúng ta tốt như vậy, thường xuyên ban thưởng, chúng ta phải cẩn thận làm việc cho Tam tiểu thư.”
Hai tỷ muội thì thầm nói thông suốt, Lưu Dương trên nóc nhà nghe, hai cô nương này tựa hồ đã nghĩ thông suốt, liền từ nóc nhà nhảy xuống, để lại hai đồ đệ ở ngoài viện trông coi, chính mình trở về phục mệnh.
Xảo Mai Xảo Hạnh nhìn thấy người nọ trên nóc nhà đi rồi, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu thư đó cũng thật ác độc, nếu không phải muội thấy ánh đao đó, chỉ sợ tỷ muội chúng ta đã xuống suối vàng.” Lòng Xảo Mai còn sợ hãi, đối vị Tam tiểu thư kia lại càng kiêng kị.
“Đúng vậy, ai…” Xảo Hạnh thở dài, nàng ta tận tâm hết sức hầu hạ Hậu Uyển Vân nhiều năm như vậy, cũng giúp nàng ta làm không ít chuyện không được để người khác biết, không nghĩ tới Hậu Uyển Vân một khi xoay người cầm quyền, cứ như vậy đối xử với mình, còn muốn chôn vùi hạnh phúc của muội muội, trái tim Xảo Hạnh bỗng nhiên liền băng giá: “Có lẽ là báo ứng do tỷ vẽ đường cho hươu chạy, Xảo Mai, đều là tỷ tỷ làm liên lụy muội.”
“Tỷ, tỷ đừng nói như vậy, nếu không phải muội, Xảo Mai đã sớm chết đói, nào có hôm nay.” Xảo Mai thở dài: “Nếu từ trước tỷ không theo Tam tiểu thư, chỉ sợ tỷ muội chúng ta cũng không sống đến bây giờ.”
“Xảo Mai, muội yên tâm, tương lai tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang theo muội xa chạy cao bay, trước mắt Tam tiểu thư đang trông chừng chúng ta, chờ thời điểm nàng ta lơi lỏng, chúng ta bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.” Xảo Hạnh ở bên tai Xảo Mai, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Xảo Mai, tỷ nói với muội, Đại tiểu thư An Quốc Hầu phủ, chính là bị Tam tiểu thư hại chết. Lúc ấy nàng ta cắt thịt cứu tỷ, cũng đã sớm lập mưu tốt, ta lúc ấy đoạt đao, cũng là Tam tiểu thư trước đó công đạo rồi, chủ tớ hai người chúng ta diễn trò mà thôi. Muội xem nàng ta ác độc như vậy, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình đều có thể mưu hại, khó bảo toàn tương lai hai tỷ muội chúng ta không còn giá trị lợi dụng, bị nàng ta diệt khẩu. Muội từ bé là đứa thông minh, tỷ tỷ tin tưởng muội biết cách làm như thế nào. Vào Chu gia, muội ráng chịu đựng vài năm, chờ tìm cơ hội, chúng ta bỏ chạy. Nếu như tương lai có thể tìm được phu gia không chê xuất thân của muội là tốt nhất, nếu tìm không được, liền hai tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tỷ tỷ cũng không gả, chúng ta ở với nhau chẳng sợ xuất gia làm ni cô cũng tốt hơn đi theo chủ tử ác độc này, cứ luôn phải lo lắng hãi hùng.”
Xảo Mai gật đầu, nói: “Tỷ, muội đã biết. Tóm lại chúng ta chính là cái số khổ, ai… Đúng rồi, tỷ tỷ, ngày thường tỷ bên cạnh Tam tiểu thư, ở lâu có tâm nhãn, tốt nhất có thể tìm nhược điểm của Tam tiểu thư, cũng là thêm một cái bảo đảm.”
Xảo Hạnh nói: “Tỷ cũng có chủ ý như vậy.” Rồi sau đó Xảo Hạnh làm như nghĩ đến cái gì, đi đến ngăn tủ ngay góc tường, trong ngăn tủ tìm được một bình gốm sứ thô ráp nhỏ.
“Tỷ, đây là cái gì?” Xảo Mai nhìn bình nhỏ đó: nàng nhớ rõ là mấy tháng trước tỷ tỷ mang về nhà, khi đó tỷ tỷ đem cái bình giấu ở trong ngăn tủ, dặn nàng trăm ngàn đừng đụng vào cái bình này, nay lấy ra là muốn làm cái gì?
Mặt Xảo Hạnh bình tĩnh, tay cầm cái bình có chút run run, nói với Xảo Mai: “Con gà mái già lúc trước muội mua về hầm canh, đã giết chưa?”
Xảo Mai lắc đầu nói: “Còn không có đâu, đang để trong lồng gà ở phòng bếp, tính buổi tối giết.”
Xảo Hạnh gật gật đầu, lại lấy kim từ trong rổ châm tuyến, lôi kéo Xảo Mai vào phòng bếp. Xảo Mai không biết tỷ tỷ muốn làm cái gì, nhưng thấy thần sắc tỷ tỷ nghiêm túc, cũng không nói, chỉ thấy Xảo Hạnh thật cẩn thận dùng kim kia nhúng vào bên trong bình đảo qua một vòng, sau đó chích vào mông gà mái già một cái.
Con gà mái già khanh khách kêu một tiếng, phịch cánh vài cái, té trên mặt đất, thở hổn hển một hồi, liền tắt thở.
“Tỷ, đây là!?” Xảo Mai hoảng sợ nhìn chằm chằm cái bình trong tay Xảo Hạnh. Xảo Hạnh thở dài, nhỏ giọng nói: “Thì ra thật sự là độc dược, Đại tiểu thư cũng tắt thở như vậy…” Sau đó Xảo Hạnh đem cái bình cất giấu thật cẩn thận, nói: “Sáng hôm đó Đại tiểu thư đi, ta hầu hạ Tam tiểu thư trang điểm, nhìn thấy trong tay Tam tiểu thư có bình sứ nhỏ bằng bạch ngọc, bên trong chứa chút nước không biết là cái gì. Tam tiểu thư ngày thường áo cơm sinh hoạt đều là ta hầu hạ, nhưng ta lại chưa bao giờ thấy qua có bình sứ như vậy, lúc ấy ta liền để ý. Sau đó thời điểm Tam tiểu thư đổi áo đem bình sứ đặt ở trên bàn, ta thừa dịp Tam tiểu thư không chú ý, lấy vài giọt nước bên trong, đựng trong bình gốm sứ này… Sau đó, chờ thời điểm Tam tiểu thư trở về, bình sứ đó đã không thấy tăm hơi, ta sau đó còn vụng trộm đi tìm chung quanh, bình sứ này giống như biết bốc hơi, cũng không biết Tam tiểu thư giấu ở chỗ nào.” Xảo Hạnh đương nhiên không thể tưởng được, Hậu Uyển Vân có cái kho hàng không gian tùy thân nhỏ, bình độc dược này nọ đương nhiên là muốn cất dấu ở trong không gian.
“Vậy… Tam tiểu thư lấy độc dược… độc chết Đại tiểu thư!?” Xảo Mai quá sợ hãi, che miệng nhỏ giọng nói.
Xảo Hạnh gật gật đầu, nói: “Là Tam tiểu thư kê đơn hại chết Đại tiểu thư. Xảo Mai, chúng ta cần phải cẩn thận đem cai bình này cất dấu kỹ, nếu tương lai có một ngày, Tam tiểu thư đem chúng ta bức không có đường có thể đi, tỷ đây mang cái bình này đi gặp Hầu gia cùng tiểu Hầu gia, tố giác Tam tiểu thư. Dù sao… dù sao cũng là cái chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta chân trần không sợ nàng ta đi hài!”
Xảo Mai gật gật đầu, Xảo Hạnh dùng vải cẩn thận đem cái bình bao bọc kỹ, lại dùng giấy dầu bao lại mấy lớp, sau đó chôn ở phía dưới một khối gạch trong phòng bếp.
“Xảo Mai, chờ tối rồi phải đem con gà mái đó chôn đi, gà này trăm ngàn không để cho người ta ăn, sẽ tai nạn chết người.” Xảo Hạnh nói.
“Tỷ, đã biết.” Xảo Mai nói.
Lưu Dương trở lại An Quốc Hầu phủ, đem chính mình chứng kiến nghe thấy lần lượt bẩm báo Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân nghe xong thực vừa lòng. Nha đầu Xảo Hạnh đó, chung quy trốn không thoát lòng bàn tay của mình, chính nàng ta nghĩ thông suốt nhận mệnh là tốt nhất.
Mấy ngày nay, bận nhất phải kể tới Cố gia. Cố lão gia để cho phu nhân Diêm thị đem tứ tiểu thư Cố Vãn Tình ghi tạc dưới danh nghĩa bà ta. Cố gia gả nữ nhi, nhưng là gả cho Bình thân vương, Cố lão gia muốn bám vào cửa hôn sự này, đồ cưới khẳng định là không thể ít. Phu nhân Diêm thị lại bận chân không chạm đất, bà tử phụ trách chọn mua, gã sai vặt bận giống như con quay.
Ở Thiên triều, gia đình có uy tín danh dự gả nữ nhi, chú ý là “ruộng tốt ngàn mẫu, mười dặm hồng trang”, Cố lão gia còn trông cậy vào, nịnh bợ Khương thái phó – vị cô gia tương lai này, tự nhiên không thể bởi vì ít đồ cưới mà làm cho Khương gia khinh thường Cố gia của ông ta, đồ cưới của Cố Vãn Tình đều được dựa theo quy cách ba đích tỷ tỷ của nàng đến đặt mua, thậm chí còn nhiều hơn. May mắn tổ tiên Cố gia vẫn có chức vị, các chi bên trong cũng có vài người kinh thương, trong ngày thường bởi vì cần nhờ Cố lão gia quan hệ việc buôn bán, không thiếu hiếu kính bạc cùng chia hoa hồng cho Cố lão gia, cho nên của cải Cố gia coi như phong phú, xuất ra đồ cưới cho vài nữ nhi còn không đến mức thương gân động cốt.
Nhưng Diêm thị luyến tiếc cho phong phú đồ cưới như vậy cho nữ nhi do thiếp sinh, không ít lần oán giận tại trước mặt Cố lão gia. Cố lão gia bị nhắc tới nóng nảy, khiển trách: “Ý kiến của phụ nhân! Xem bà chính là người tóc dài kiến thức ngắn! Chút đồ cưới ấy tính cái gì! Đặt lên cửa hôn sự này với Khương gia, thì hai nhi tử của bà đã có thể thành cậu em vợ của Bình Thân vương, tiền đồ không thể lượng, há chỉ chút tiền bạc ấy có thể đổi lấy? Vãn Tình nếu có thể sinh nhất nhi bán nữ, Bình Thân vương không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, tốt xấu cho cậu em vợ vài phần mặt mũi. Hơn nữa, vạn nhất nha đầu Vãn Tình đó mệnh không tốt, vừa gả đi vào chưa sinh nhi tử lại giống năm người trước đó bị khắc chết như vậy, ấn tác phong dòng dõi Khương gia đó, sẽ tham chút đồ cưới nhà chúng ta sao? Còn không phải sẽ trả lại cho chúng ta sao? Dù sao chúng ta không thiệt thòi.
Diêm thị vừa nghe, quan hệ tới tiền đồ của nhi tử, cũng đã nghĩ thông, vô cùng cao hứng đặt mua.