[Dịch]Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua

Chương 46 : Lo lắng chờ đợi

Ngày đăng: 22:39 17/09/19

Cố Vãn Tình nhìn lên thấy Hậu Uyển Vân ngồi ở đầu giường Họa di nương, trong đầu đầy căng thẳng. Tính tình Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình quá rõ. Nàng ta là chính thê của đại công tử, nay nàng ta còn chưa sinh con, trong mắt như thế nào có thể dung một di nương sinh nhi tử trước tiên? Cho nên thời điểm Họa di nương cùng Cầm di nương hoài thai, Cố Vãn Tình liền muôn vàn cẩn thận tất cả, sợ Hậu Uyển Vân từ giữa làm khó dễ, hại hai đứa bé chưa xuất thế đó. Cầm di nương còn dễ nói, đại phu nói hoài là một nha đầu, nhưng Họa di nương này hoài nhi tử, sinh ra là trưởng tôn Khương gia, Hậu Uyển Vân có thể bỏ qua cho đứa nhỏ này sao? Vừa vặn Hậu Uyển Vân quấn chân, hành động không tiện, Cố Vãn Tình liền lên tiếng, lấy thân mình đại thiếu phu nhân không khoẻ, miễn mấy phòng di nương đó thần hôn định tỉnh (sớm chiều vấn an). Lấy thân mình Hậu Uyển Vân làm cớ, cứ như vậy vừa không sẽ làm người nói nhảm, nói trong phòng đại công tử không có quy củ, ngay cả di nương cũng không thỉnh an chính thất, lại có thể cho hai nha đầu hoài thai cách Hậu Uyển Vân rất xa, dĩ nhiên cam đoan bình an. Chuyện này Cố Vãn Tình đều thay hai tôn nhi chưa xuất thế của Khương gia chuẩn bị đến cỡ này, nay nhìn thấy Hậu Uyển Vân dẫn hai nha hoàn bên người của mình ngồi ở bên giường dưỡng thai của Họa di nương, mà nha hoàn hầu hạ bên cạnh Họa di nương cư nhiên một người cũng không thấy, điều này sao có thể không làm cho Cố Vãn Tình không sợ hãi trong lòng chứ? Nghĩ đến mới vừa rồi hai nha hoàn bên người Họa di nương Bạch Điệp cùng Lam Điệp, chẳng những không ở trong phòng hầu hạ, khi Cố Vãn Tình vào viện các nàng liền phù phù quỳ gối bên chân Cố Vãn Tình, đây là muốn cản ai? Cố Vãn Tình đánh giá, xem ra, hậu trạch Khương gia này, phải lại quét sạch một lần. “Uyển Vân, Họa nhi.” Cố Vãn Tình bước lên phía trước một bước, Hậu Uyển Vân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến đây, nhanh chóng lui qua một bên, hành lễ nói: “Mẫu thân đã tới.” Cố Vãn Tình ngồi vào bên giường, nhìn Họa di nương mặc dù đau cả đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn cũng không dị trạng, hẳn là Hậu Uyển Vân chưa có hạ độc thủ đối với Họa di nương, hoặc là chưa kịp gian lận. Họa di nương đau co rút mặt, còn giãy dụa muốn ngồi xuống hành lễ, Cố Vãn Tình nhanh chóng đè nàng lại nói: “Đều là khi nào rồi, còn cố làm mấy nghi thức xã giao này. Ngươi cứ nằm, chớ lo lắng, bà đỡ lập tức tới, đây toàn là bà đỡ giỏi nhất trong kinh thành ta tự mình thỉnh tới, ngươi không cần lo, an tâm sinh là được.” Họa di nương cắn môi, gật gật đầu. Hậu Uyển Vân cũng đi theo phụ họa nói: “Mẫu thân nói đúng, Họa nhi muội muội, mọi chuyện đều có mẫu thân tọa trấn, muội chỉ cần yên tâm là được, an tâm sinh một tiểu tử mập mạp cho Khương gia chúng ta.” Vừa nghe tiểu tử mập mạp, ánh mắt Họa di nương kiên định rất nhiều. Nàng là một thiếp thất, nàng tuy rằng xinh đẹp, tài tình lại cao, nhưng chung quy là thiếp, đời này có thể trông cậy vào chính là đứa nhỏ. Cũng là nàng có vận khí tốt, thai đầu tiên liền hoài nam thai, lại là trưởng tử, chỉ cần bình an sinh ra nhi tử, nửa đời sau của nàng sẽ không cần lo lắng. “Bà đỡ đến đây.” Thúy Liên đi ra cửa xem một chuyến, trở về nói, phía sau đi theo hai ma ma nhìn khá ổn trọng. “Đây là Tôn ma ma, đây là Dương ma ma.” Thúy Liên chỉ vào hai bà đỡ lần lượt giới thiệu. Hai bà đỡ hướng Cố Vãn Tình cùng Hậu Uyển Vân hành lễ, rồi sau đó Cố Vãn Tình đứng dậy, nói: “Hai vị ma ma, nơi này liền giao cho hai vị, thỉnh hai vị cần phải cam đoan mẹ con bình an.” Hai bà đỡ nói: “Vâng, vương phi.” Rồi sau đó Cố Vãn Tình cầm tay Hậu Uyển Vân, nói: “Đi, hai mẹ con chúng ta đi ra ngoài, ở trong này cũng là vướng chân vướng tay.” Hậu Uyển Vân bị Cố Vãn Tình túm chặt tay, đi theo Cố Vãn Tình ra ngoài, Xảo Hạnh cùng Tích Đông cũng đi theo phía sau. Thúy Liên muốn đi theo, bị Cố Vãn Tình kêu lại, nói: “Thúy Liên, em ở trong này hầu hạ, ta một hồi gọi nương em cùng Bích La Bích Viện cũng lại đây giúp đỡ.” Nay, nha hoàn trong phòng Họa di nương này, ai Cố Vãn Tình cũng không dám tin. Thúy Liên cùng Tôn bà tử là người của mình, tin được, Bích La Bích Viện là nha hoàn trong phòng Khương Hằng, nha hoàn có thể đi theo hầu hạ Khương Hằng, tự nhiên cũng đáng tin cậy. Khi Họa di nương sinh, giao cho vài người này nhìn, hẳn là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai lầm). “Vâng, nô tỳ nhất định cẩn thận hầu hạ.” Thúy Liên hiểu được ý cẩn thận này của Cố Vãn Tình, nhanh chóng đáp ứng. Hậu Uyển Vân ở một bên nhìn thái độ Cố Vãn Tình khẩn trương, môi nhẹ nhàng cắn cắn, trong lòng không thoải mái: dựa vào cái gì mẹ chồng ác độc này đối với một tiện thiếp đều quan tâm khẩn trương như vậy, đối với con dâu trưởng lại cay nghiệt! Chính mình vô luận xuất thân, dung mạo cùng tài tình đều so với vài tiện thiếp xuất thân thanh lâu sở quán tốt đẹp hơn một vạn lần, nhưng cố tình bà ta liền xem chính mình không vừa mắt! Thật sự là ác độc! Cố Vãn Tình dắt Hậu Uyển Vân ra khỏi phòng của Họa di nương, đi chủ thính ngồi cùng nàng, nhìn thấy bọn nha hoàn phòng bếp lui tới nhanh chóng nấu nước ấm, khăn nóng. Cố Vãn Tình kêu một tiểu nha hoàn đến, sai nàng kêu bốn đại nha hoàn Thanh Mai Thanh Lan Thanh Trúc Thanh Cúc trong viện của mình. Không tới một lát, nha hoàn có uy tín danh dự trong viện Cố Vãn Tình, trừ bỏ Thúy Liên tại trong phòng sinh còn có Bích La Bích Viện trong phòng Khương Hằng, liền tụ tại trong viện Họa di nương. “Bích La Bích Viện, các em cùng Tôn bà tử và Thúy Liên ở trong phòng hầu hạ.” Cố Vãn Tình ngồi ở chủ vị, đâu vào đấy sai khiến mọi người: “Thanh Mai, Thanh Lan, Thanh Trúc, Thanh Cúc các em liền ủy khuất chút, đi phòng bếp nấu nước, làm chút việc nặng, trợ thủ. Tất cả nha hoàn trong phòng Họa di nương đều triệt hạ cho ta, làm cho các nàng chờ ở ngay đại sảnh, một người đều không thể đi. Thanh Mai, vương gia cùng đại công tử khi nào thì sẽ trở về?” Thanh Mai vội trả lời: “Hồi phu nhân, nô tỳ đã sai người đi báo, đại công tử còn một khắc nữa mới trở về, Vương gia tiến cung chỉ sợ phải mất nửa canh giờ.” Cố Vãn Tình gật gật đầu, nói: “Được rồi, đều nhanh đi đi. Đều cẩn thận hầu hạ, nếu xảy ra chút đường rẽ…” Mắt Cố Vãn Tình đảo qua, mọi người không khỏi đều rùng mình. Vài nha hoàn nhìn thấy chủ mẫu nghiêm túc đều cũng không dám thở mạnh, lĩnh chuyện gì liền chạy nhanh đi làm ngay. Hậu Uyển Vân ở một bên nhìn sự an bài này, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cố Vãn Tình này chẳng những đem tất cả nha hoàn trong phòng Họa di nương đều vây vào một chỗ, làm cho toàn bộ nha hoàn thân tín của nàng tiếp nhận, còn làm cho toàn bộ nha hoàn, bà tử hầu hạ Họa di nương đều đợi trong một phòng, chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra cái gì? Mấy ngày nay Hậu Uyển Vân tuy rằng quấn chân, chính mình hành động không tiện, nhưng nàng ta ngầm sai nha hoàn của mình mua chuộc gần như toàn bộ nha hoàn trong phòng Họa di nương cùng Cầm di nương. Tục ngữ nói có tiền có thể sai quỷ bảo ma, Hậu Uyển Vân âm thầm để cho nha hoàn chi nhiều bạc, thu mua hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp của Họa di nương. Khi phụ nữ sinh nở vốn là đi qua quỷ môn quan một lần, kiếp trước học y, Hậu Uyển Vân chỉ cần đụng chút tay chân ở trong đó, thần không biết quỷ không hay làm cho Họa di nương khó sinh, mẹ con song vong (cùng chết) cũng không phải việc gì khó. Nhưng bây giờ lại xảy ra biến số, Bạch Điệp Lam Điệp tuy rằng tham tiền nhưng cũng không phải người khôn khéo lanh lợi gì, nay Họa di nương vừa nói bụng đau, Bạch Điệp nghe một cái liền bỏ chạy đi báo cho Hậu Uyển Vân, rồi sau đó Lam Điệp mới sai người đi thỉnh Cố Vãn Tình lại đây. Lúc ấy Hậu Uyển Vân tới trước rồi, còn tưởng rằng vì chính mình đi gấp cho nên chính mình là người đầu tiên đuổi tới, không dự đoán được do nha hoàn thông tri cho mình trước rồi sau đó thông tri cho đại phu nhân. Tuy rằng một trước một sau chênh lệch thời gian không ngắn đã có thể làm cho Cố Vãn Tình cẩn thận cảm thấy có chuyện không đúng. Nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp bên người Họa di nương vốn là nha hoàn Cố Vãn Tình tự mình chọn, nhìn thành thật tin cậy mới an bài cho hầu hạ Họa di nương, coi như là người Cố Vãn Tình tin được, nhưng hôm nay thế nhưng có người ăn cây táo rào cây sung. Thật sự là may mắn chính mình vừa nghe tin tức liền chạy đến, nếu không vạn nhất Họa di nương cùng đứa nhỏ xảy ra chút gì ngoài ý muốn thì Cố Vãn Tình chẳng phải sẽ hối hận cả đời. Hậu Uyển Vân ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt mẹ chồng âm tình bất định, không biết nàng suy nghĩ cái gì. Hậu Uyển Vân trầm tư suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được đến tột cùng không đúng chỗ nào, làm cho mẹ chồng này nhìn ra vấn đề. Bất quá nhìn ra vấn đề cũng liền nhìn ra vấn đề đi, dù sao Hậu Uyển Vân nàng ta còn có chiêu sau, cho dù bị phát hiện nàng ta cũng có thể thoát thân. Chẳng qua hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp đó, Hậu Uyển Vân chung quy không quá yên tâm, sợ các nàng vạn nhất nói lỡ miệng thì hỏng bét. Vì thế Hậu Uyển Vân hướng Xảo Hạnh liếc một ánh mắt, sai Xảo Hạnh đi mật báo để cho Bạch Điệp Lam Điệp sớm làm chuẩn bị, nếu như tệ nhất bị tra xét ra cũng dựa theo trước đó an bài đem nước bẩn hắt ở trên người bên cạnh. Xảo Hạnh ngầm hiểu, nàng ta vốn đứng gần cửa, liền lặng lẽ hướng cửa đi. Mới vừa đi vài bước, liền thấy Tích Xuân từ ngoài cửa tiến vào, Tích Xuân ngốc ngốc cười với Xảo Hạnh, nói: “Xảo Hạnh, muội đang tìm tỷ, thì ra tỷ ở đây.” Tích Xuân nói một câu này, làm cho Cố Vãn Tình đang lâm vào suy nghĩ sâu xa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Xảo Hạnh đứng cạnh cửa, mà Tích Xuân vừa vặn đứng ngay ngoài cửa, vẻ mặt ngốc ngốc cười. “Xảo Hạnh, trà này lạnh, đổi một ly cho ta.” Cố Vãn Tình lấy tay chống trán, vẫy tay với Xảo Hạnh. Xảo Hạnh cắn môi, nàng ta cũng không thể không thấy đại phu nhân phân phó, giờ bị đại phu nhân nhìn thì còn muốn chạy cũng không xong. Xảo Hạnh đành phải đi qua đổi chén trà cho Cố Vãn Tình rồi sau đó ở một bên hầu hạ. Hậu Uyển Vân vừa nhìn thấy nha hoàn đi mật báo bị chế trụ, cảm thấy sốt ruột không tự chủ được vò khăn. Cố Vãn Tình thoáng nhìn tay nàng ta, đem khăn vò sắp rách, đạm cười nhìn nàng ta, nói: “Uyển Vân, nhẹ tay một chút, khăn bị xé hư không sao sợ làm tay con bị thương, da mảnh thịt nộn bị rách da sẽ không tốt lắm.” Hậu Uyển Vân kinh hãi, nhanh chóng buông tay, vội vàng giải thích nói: “Mẫu thân, Vân Nhi đang lo lắng Họa di nương.” Cố Vãn Tình cúi đầu cười, nói: “Mẫu thân hiểu được, người ở Khương gia này quan tâm bụng Họa di nương nhất, đương nhiên chính là Vân Nhi, liền ngay cả mẫu thân cũng không quan tâm bằng con đâu.” Cố Vãn Tình nói lời này, làm cho Hậu Uyển Vân một trận chột dạ, Cố Vãn Tình nhìn thần sắc của nàng ta, lại bổ sung một câu: ” Vân Nhi nhà chúng ta là một con dâu hiền, quan tâm con nối dòng đó là tự nhiên mà.” Hậu Uyển Vân nhanh chóng cúi đầu đáp: “Mẫu thân nói rất đúng, cốt nhục của phu quân, Vân Nhi tự nhiên phá lệ quan tâm, sau này đứa nhỏ này cũng kêu Vân Nhi một tiếng mẫu thân, Vân Nhi tự nhiên yêu thương nó cực kỳ.” Cố Vãn Tình xích cười : Hậu Uyển Vân nói lời này như thế nào liền không đỏ mặt chứ? Lười cùng ả đàn bà dối trá này nói qua nói lại, Cố Vãn Tình nửa khép con ngươi, uống trà, ánh mắt hướng Tích Xuân đó phiêu phiêu. Tích Xuân, phải nói là Lưu Tam Nương, lúc này nàng đang đứng ngay cửa, thoạt nhìn có chút ngốc, lăng lăng không biết suy nghĩ cái gì. Cố Vãn Tình âm thầm lắc đầu, mấy ngày nay nàng đặc biệt lưu ý Tích Xuân, muốn nhìn một chút nàng lẫn vào phòng Hậu Uyển Vân rốt cuộc là mục đích gì, đáng tiếc Lưu Tam Nương trong thường ngày ít cùng người giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, cả ngày liền ở trong phòng, không phải hầu hạ Hậu Uyển Vân chính là ở trong phòng mình, trừ bỏ thân thiết một ít với Xảo Hạnh cùng phòng, với mọi người không lui tới mấy. Bất quá đã là cố nhân, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không khó xử nàng, liền mặc kệ nàng thôi. Ngồi một hồi, liền có người đến. Vài di nương khác trong phòng Khương Viêm Châu đều được tin, đều tới rồi, tụ tại đại sảnh, vấn an đại phu nhân cùng đại thiếu phu nhân. Sắc Vi là người đầu tiên đuổi tới, Sắc Vi đã sinh ra trưởng tôn nữ, nay tuy rằng đỏ mắt Họa di nương sinh nhi tử, nhưng dù sao trưởng tôn nữ rất được vương gia vương phi yêu thích, Sắc Vi lại xuất thân từ nha hoàn hồi môn của Cố Vãn Tình, nay nàng xem như nửa đời sau an ổn nhất trong vài di nương này. Sau Sắc Vi là Thư di nương và Kỳ di nương. Hai người đều tỉ mỉ trang điểm qua, nhìn sắc mặt, tuy rằng tới chúc nhưng trên mặt lại dấu không được thần sắc có chút cực kỳ hâm mộ. Cầm di nương mang thai khoan thai đến chậm, nàng là người có thai, cũng sắp lâm bồn, cho dù không đến cũng không có người nói cái gì, nhưng nàng nếu không đến thì sao có vẻ các nàng tỷ muội tình thâm chứ? Cho nên Cầm di nương được hai nha hoàn đỡ, một tay nâng bụng tròn vo, một tay đỡ thắt lưng, cũng đến đại sảnh. Vài di nương đến đây, đại sảnh lập tức náo nhiệt lên. “Cầm nhi, ngươi hoài thai, đừng đứng, mau ngồi xuống.” Cố Vãn Tình thân thiết tiếp đón. Cầm di nương cúi đầu lên tiếng, hai tay đang ôm bụng, như đang nâng cái bảo bối, chậm chậm rì rì ngồi xuống. Vài vị di nương này tại trước mặt chủ mẫu cùng chính thất, đều phải đứng hầu hạ, duy độc Cầm di nương một người, bởi vì hoài thai mà được ngồi, có vẻ phá lệ chói mắt. “Cầm nhi, ngươi thân mình không có phương tiện, không cần đến đây.” Cố Vãn Tình uống ngụm trà, cười nói. Cầm di nương ôn nhu cười cười, nói: “Hồi phu nhân, nô tì cũng lo lắng Họa nhi muội muội, liền nhịn không được lại đây. Nếu như không đến, nô tì đợi trong viện cũng càng lo lắng hơn.” Kỳ di nương cũng vội vàng phụ họa theo: “Cầm nhi tỷ tỷ cùng Họa nhi muội muội cảm tình luôn luôn tốt, nô tì liền đoán Cầm nhi tỷ tỷ khẳng định là ngồi không được, nhất định muốn đích thân đến xem, thủ Họa nhi muội muội mới yên tâm.” Thư di nương ở một bên cười, có vẻ có chút không hợp đàn. Nàng là người đọc sách nhiều nhất trong Cầm Kỳ Thư Họa, xem như nửa tài nữ, tài nữ tự nhiên có chút cốt khí thanh cao, khinh thường việc nịnh nọt này. Hậu Uyển Vân cũng cười nói: “Trong thường ngày vài vị muội muội cảm tình vô cùng tốt, cũng hòa hợp, thật sự là không thể tốt hơn. Ta thấy Cầm di nương cũng sắp sinh, nói không chừng cũng có thể thêm một tiểu tử béo tròn cho Khương gia chúng ta!” Cầm di nương vừa nghe lời này, sắc mặt thoáng nổi lên ửng hồng. Nàng làm sao không muốn sinh nhi tử chứ? Đều là người cùng nhau vào viện hầu hạ đại công tử, Họa nhi vì sao liền vận khí tốt thế, hoài thai trước nàng một bước, còn hoài nam thai, tương lai mẫu bằng tử quý, Họa nhi nửa đời sau sẽ không cần lo lắng. Nhưng bụng của mình liền chịu thua kém, chẳng những đã muộn hơn người ta một bước, còn hoài một nữ nhi. Tương lai sinh hạ, là một thứ nữ, còn là lão nhị, trên có trưởng tôn nữ do Sắc Vi sinh, thì nữ nhi nhất định không được coi trọng. Luận phúc khí, chung quy làm cho Họa nhi đem phúc khí của mình đều đoạt đi rồi. Mỗi khi Cầm di nương nhớ tới việc này, liền cảm thấy trong lòng tích tụ, nay Hậu Uyển Vân nhắc tới làm trong lòng nàng không thoải mái. “Đại thiếu phu nhân nói đùa, nô tì nào có phúc khí này, đại phu xem vài lần, đều nói hoài nữ nhi.” Cầm di nương vuốt bụng nhỏ giọng nói, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng nơi đáy mắt chung quy nổi lên gợn sóng. Thư di nương và Kỳ di nương đều ở một bên trong lòng phiên cái xem thường: có thể hoài thai đã tốt lắm rồi, còn mong chờ cái gì? Hoài một nữ nhi đều kêu không phúc khí thì các nàng ngay cả đứa nhỏ cũng chưa hoài tính cái gì? “Nữ nhi thì làm sao? Nhi tử, nữ nhi đều thương như nhau!” Ngay cửa, giọng nói đại công tử Khương Viêm Châu vang lên. Khương Viêm Châu đi vào nhà, tâm tình có vẻ vô cùng tốt, đối với trưởng tử này, Khương Viêm Châu cũng thập phần chờ mong. “Viêm Châu đã trở lại.” Cố Vãn Tình cười buông chén trà trong tay, Khương Viêm Châu nhanh bước lên phía trước thỉnh an Cố Vãn Tình, rồi sau đó vài thê thiếp thỉnh an Khương Viêm Châu. Mọi người ở đây, Khương Viêm Châu cũng không quá mức vắng vẻ chính thê, chỉ kiên trì nâng Hậu Uyển Vân dậy, rồi sau đó ngồi ở bên cạnh nàng ta. Trên trán Khương Viêm Châu còn có mồ hôi tinh mịn, Hậu Uyển Vân tri kỷ lấy khăn ra đưa cho hắn lau mồ hôi, Khương Viêm Châu khoát tay áo, đẩy khăn ra, dùng tay áo lau mồ hôi, nói với Cầm di nương: “Ai nói sinh nữ nhi chính là không phúc khí, ta thấy nữ nhi rất tốt, xem Tiểu Âm Âm chúng ta rất nhu thuận, ai thấy đều thích.” Nghe thấy Khương Viêm Châu khen nữ nhi, trên mặt Sắc Vi vui vẻ, nhanh chóng cúi đầu uống ngụm trà, che giấu đắc ý trong mắt. May mắn năm đó ánh mắt phu nhân xa, chủ ý đúng, sai nàng đi hầu hạ đại công tử, thế này mới sinh trưởng tôn nữ, có ngày lành hôm nay. Vì thế trong lòng Sắc Vi, liền càng nhớ kỹ Cố Vãn Tình tốt. Mặt Cầm di nương đỏ hồng, dịu dàng nói: “Vâng, là nô tì nói sai.” Mọi người đang nói chuyện, chợt nghe trong phòng Họa di nương truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Cố Vãn Tình cau chân mày lại, Khương Viêm Châu lo lắng, đứng lên, hô lớn: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào kêu thê thảm như vậy?” Ở đây vài phụ nhân, trừ bỏ Sắc Vi, đều chưa có sinh con, các nàng nào biết nói gì chứ. Cầm di nương đang ôm bụng, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết đó bị dọa chân đều mềm nhũn. Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu liền muốn vội vàng chạy vào cửa, nhanh chóng ngăn hắn lại, nói: “Viêm Châu, con muốn đi đâu? Phòng sinh là nơi con có thể đi vào sao? Họa nhi sinh thai đầu, khi sinh tất nhiên phải chịu không ít tội, mẫu thân thấy nàng khẳng định không có việc gì. Các ngươi đều ở đây chờ, ta đi vào trong phòng nhìn xem chuyện gì xảy ra. Cầm di nương, ngươi hãy đi về trước, ta coi sắc mặt ngươi có chút trắng bệch, hay là bị sợ hãi, mau chút trở về đừng để động thai.” Cố Vãn Tình nói xong, động tác lưu loát ra đại sảnh, nhắm thẳng phòng Họa di nương mà đi. Vừa xốc mành đi vào, đã nghe một cỗ mùi máu dày đặc. Hai bà đỡ ở bên giường hầu hạ, Thúy Liên cùng Tôn bà tử ở một bên trợ thủ, trong tay Thanh Lan bưng một cái chậu ra bên ngoài, Cố Vãn Tình nhìn lên, nước trong chậu đó đều là màu đỏ.