Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 1 : Con gái tướng môn

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Mùa xuân sắp đến, ánh sáng mặt trời ấm áp đem theo gió xuân, tà tà chiếu vào cành lan đang hé nở tương thơm bay xa, trên bức tường loang lổ, làm ngói xám trắng phủ

lên một màu vàng nhạt.



Lưu ma ma kéo miếng vải bọc xanh trắng hơi nhăn, đem ấm sắc thuốc nóng hầm hập ôm vào trong lòng. Ở góc tường, hai ba tiểu nha hoàn vừa mới tiến phủ đang ngồi, một đám còn rất trẻ, tuổi

xuân phơi phới có thể bóp ra nước. Có hai tiểu nha hoàn thông minh đã

làm lâu ở trong phủ, thấy Lưu ma ma đến đây, vội vàng cười hì hì cúi đầu chào, giòn tan nói: “Lưu ma ma hôm nay đến sớm.” Dưới chân lại như bị

đóng đinh, cố tình không bước lên tiếp ấm sắc thuốc trong lòng Lưu ma

ma.



Mắt Lưu ma ma nhìn lá rụng đầy trên đất, ánh mắt có chút

không hờn giận, quát lớn nói: “Sáng tinh mơ liền lười nhác, nhìn xem

trên đất bẩn thành cái dạng gì, liền biết ngay là nhàn hạ nói chuyện

phiếm, cẩn thận ta nói lại với ma ma quản sự, cẩn thận da của các

ngươi.”



Tiểu nha đầu mặc áo xanh liếc cái xem thường, nhả ra vỏ

hạt dưa, chỉ vào cây khô trước cửa nói: “Sao Lưu ma ma ngài lại nói như

vậy, chúng ta cũng không dám nhàn hạ, viện này trong phòng ngoài phòng,

không phải là vài người chúng ta dọn dẹp? Chúng ta một người liền hai

chân hai tay, sao có thể lo lắng cẩn thận như vậy?” Tiểu nha đầu mặc áo

xanh toát miệng, nhìn lướt qua cánh cửa gỗ lim đang đóng chặt cất cao âm điệu nói: “Muốn trách a, cũng chỉ trách cây cổ thụ khô cằn này! Nếu cây này chết héo cũng liền thôi, lại cứ nửa chết nửa sống, mỗi ngày rụng

xuống vài chiếc lá khô, chúng ta dù có thêm mười bàn tay, cũng quét

không hết.”



“Ngươi!” Nha đầu mặc áo xanh trong miệng chỉ cây dâu

mà mắng cây hòe, Lưu ma ma tự nhiên là nghe rành mạch, gương mặt già nua của bà giận đỏ bừng, đang muốn tiến lên phía trước giáo huấn tiểu nha

hoàn không biết trời cao đất rộng đó, chợt nghe một tiếng thở dài xa

xôi, từ sau cánh cửa gỗ lim truyền đến:



“Làm phiền ma ma đưa thuốc đến, đem thuốc đặt ở cửa, sau đó ta tự tay dùng.”



Vành mắt Lưu ma ma lập tức liền đỏ, cũng không cùng tiểu nha hoàn không hiểu chuyện so đo nữa, bà lau nước mắt, run rẩy đẩy cửa ra, rồi đi vào.



Cảnh trí trong phòng này cùng cảnh bên ngoài hoà thuận vui vẻ xuân ý, cũng là hai quang cảnh khác nhau.



Trong phòng ánh sáng cực tối, Lưu ma ma tiến vào một hồi lâu ánh mắt mới bắt

đầu thấy rõ hỉnh ảnh trong phòng. Phòng ở này được bài trí rõ ràng chính là phòng ngủ của tiểu thư quan gia. Bình phong bằng gỗ tử đàn, giường

đúc chạm bằng ngà voi rỗng, gia cụ làm bằng gỗ lim tốt nhất, lò hương

bằng vàng thượng đẳng. Chỉ là lúc này trong sự tinh xảo này lại lộ ra

chỗ xám xịt, mang theo hương vị hôi hám nhè nhẹ. Có một bình hoa màu lam ở đầu giường, cắm nhánh hoa đào tươi mới, mới tạo cho trong phòng có

chút không khí vui vẻ.



Vành mắt Lưu ma ma lại đỏ, bà đem ấm sắc

thuốc đặt lên bàn, vụng trộm lau lệ, lại nghĩ tới thời điểm tiểu thư vẫn được sủng ái, mọi thứ đồ tinh xảo hiếm lạ ở kinh thành đều như nước

chảy đưa tới trong phòng tiểu thư. Tiểu thư chính là đích trưởng nữ của

phụ quốc đại tướng quân An Quốc Hầu – Hậu Trường Đình, khuê danh Uyển

Tâm, lại là bạn chơi cùng của Chiêu Hòa công chúa được thánh sủng nhất,

năm đó tiểu thư nổi bật có một không hai. Nhưng hôm nay… Lưu ma ma nhìn

xem gương mặt của cô gái trên giường không có chút máu, lòng chua xót

nước mắt lập tức liền rơi xuống: nếu như phu nhân còn sống, tiểu thư sẽ

không phải bị như vậy. Nếu có phu nhân chiếu cố, tiểu thư sẽ không sinh

quái bệnh này. Cho dù là bị bệnh, có mẹ ruột ở bên chiếu cố, cuộc sống

của tiểu thư cũng sẽ không khổ sở như vậy.



Lưu ma ma đang rơi

nước mắt không ngừng,cô gái trên giường bắt đầu ho khan một trận kịch

liệt. Lưu ma ma vội vàng chạy tới đỡ bả vai Hậu Uyển Tâm, vuốt lưng thay nàng, khó khăn lắm mới ngừng lại.



Thần sắc Hậu Uyển Tâm mặc dù

có bệnh, vẫn khó nén dung mạo thanh lệ, Lưu ma ma muốn giúp đỡ nàng,

nàng cũng không cảm kích, dùng sức đem Lưu ma ma đẩy ra, chính mình ngồi không xong lại ngã vào đầu giường.


Không phải nói muội đừng đến đây sao? Tỷ tỷ bị bệnh này nếu lây nhiễm

cho muội, sao có thể vui vẻ được?” Hậu Uyển Tâm miệng là oán trách,

trong mắt lại đầy chờ đợi vui sướng. Từ khi nàng bị quái bệnh này, liền

tự thỉnh ở nơi xa xôi, lúc đầu quản sự, di nương Trương thị còn thỉnh

thoảng ân cần chạy tới thăm, nhưng lâu ngày không thấy nàng khoẻ lại,

lại thêm lão gia cùng đại thiếu gia hàng năm bên ngoài, mỗi khi đại tiểu thư viết thư nhà luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đến bây giờ lão gia thiếu gia chỉ sợ cũng không biết nàng bệnh trầm trọng như

thế đâu. Cứ thế mãi, Trương thị cũng bắt đầu chậm trễ. Tháng chạp năm

trước, tam tiểu thư dám xuất ra tiền riêng thỉnh danh y tới chẩn trị cho đại tiểu thư, sau khi danh y nói bệnh của đại tiểu thư rất tệ, Trương

thị liền càng mặc kệ vị đại tiểu thư sắp chết này, liền ngay cả phân lệ

tiền tiêu vặt hàng tháng của đại tiểu thư cũng muốn cắt xén chút ít, đem cho một trai một gái của nàng ta.



“Trưởng tỷ, muội mới vừa đi

Lưu Ly ốc, hái được hoa đào mới nở nè.” Hậu Uyển Vân đang cầm cành hoa

đào trong suốt đi tới, Hậu Uyển Tâm nhìn thân thể muội muội thướt tha,

từng bước sinh liên, tuy chỉ có mười tuổi, nhưng cũng trổ mã trong veo

như nước, mười phần là một mỹ nhân.



Trưởng tỷ như mẹ, Hậu Uyển Tâm nhìn nàng tốt, trong lòng chính mình cũng thoải mái rất nhiều.



Hậu Uyển Vân chọn hoa đào rất đẹp đang cầm bình hoa, đem nụ hoa kiều diễm

tiến đến hai má Hậu Uyển Tâm, giọng nói giống như đường mật: “Trưởng tỷ, tỷ xem hôm nay hoa đào rất đẹp, đặt ở trong cái bình này, ít nhất cũng

có thể dưỡng được bảy tám ngày, đợi cho nụ hoa này nở ra, càng đẹp mắt.”



Lưu ma ma nhìn tỷ muội các nàng muốn nói chuyện riêng, đem thư đại tiểu thư giao cho bà thật cẩn thận nhét vào ngực, mang theo ấm sắc thuốc đi ra

ngoài, lưu tỷ muội hai người ở trong phòng.



Tán gẫu việc nhà một

phen, Hậu Uyển Vân đem bình hoa đặt lại trên bàn nhỏ. Hậu Uyển Tâm nhìn

theo tay nàng, thấy bên trong áo khoác ngoài của nàng, tay áo của nàng

thế nhưng ngắn một khúc.



“Nhất định là do Trương thị quản gia, cư nhiên cay nghiệt đối đãi muội như vậy! Đường đường là tiểu thư của An

Quốc Hầu, thế nhưng ngay cả bộ quần áo đàng hoàng đều không có! Trương

thị quả thực hơi quá đáng!” Hậu Uyển Tâm giận không thể át, Trương thị

chậm trễ chính mình, ngày thường khấu trừ tiền bạc chính mình nàng cũng

biết, chính là nàng tính tình rộng rãi hiền hoà, cũng không so đo nhiều. Nhưng hôm nay Trương thị ngay cả quần áo mùa đông của tam tiểu thư đều

cắt xén, Hậu Uyển Tâm lập tức nổi giận, tức giận đến ngực, chỉ cảm thấy

lục phủ ngũ tạng đều như đốt cháy, ho khan sù sụ.



Khóe miệng Hậu

Uyển Vân thổi qua một tia ý cười không thể thấy, nàng ta long long tay

áo, đem vòng tay bằng vàng chạm rỗng, nạm trân châu Hải Nam trên cổ tay

chuyển vào bên trong ẩn dấu. Từ sau khi Hậu Uyển Tâm bệnh, Hậu Uyển Vân

liền tiếp mọi chuyện của trưởng tỷ, thành thư đồng của Chiêu Hòa công

chúa, thường xuyên ra vào hoàng cung, bằng vào phương diện thơ từ xuất

chúng tài tình, thành người tâm phúc trước mặt Thái Hậu. Trương thị tuy

rằng cay nghiệt, nhưng đầu óc cũng không ngốc, nịnh bợ vị tam tiểu thư

được sủng ái này còn không kịp, vòng tay đó là Trương thị đưa tới lấy

lòng nàng ta. Nàng ta thấy vòng tay coi như tinh xảo, liền đeo trên tay, chính là sáng nay đến thăm Hậu Uyển Tâm chỉ lo thay quần áo thường, lại quên đem vòng tay lấy xuống, khi tới gần cửa mới phát hiện mang sai

trang sức rồi. Hiện nay vòng tay bị nàng ta siết chặt trong cánh tay,

giấu ở trong tay áo.



Đương nhiên chuyện này được giấu giếm cẩn

thận trước mặt Hậu Uyển Tâm, tâm phúc duy nhất là Lưu ma ma cũng bị

Trương thị điều đến Thiên viện, đối với tình huống nội viện biết rất ít.



Trong sóng mắt Hậu Uyển Vân lộ ra ủy khuất, trong miệng cũng là khẩu khí mềm

nhẹ, dùng tay vỗ nhẹ lưng Hậu Uyển Tâm, mềm mại nói: “Trưởng tỷ chớ để

động khí làm bản thân tức giận, đại phu dặn qua không thể sinh khí.

Trương di nương chưa từng bạc đãi muội, là gần đây vóc người Vân Nhi cao lên, còn chưa kịp làm bộ đồ mới.“