Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 14 : Đoạn tử tuyệt tôn

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Thúy Liên ăn ngay nói thật nói: “Cô gia ngay cả nhìn nàng ta cũng chưa nhìn, liền vội vàng đi, cái đồ lẳng lơ Sắc Vi đó, nhìn cô gia chúng ta tuấn tú, đuổi theo đưa cô gia ra viện, còn giúp đỡ mở cửa viện, mắt nhìn chằm chằm đến khi không thấy bóng cô gia mới trở về.”



Cố Vãn Tình cười cười, thái độ Khương thái phó như vậy, hẳn là không có ý tứ nạp Sắc Vi.



Thúy Liên tiếp tục nói: “Nha đầu Sắc Vi đó, cũng không nhìn một cái chính mình là thân phận gì, một nha hoàn hồi môn cư nhiên dám chủ động đưa đẩy trước mặt cô gia, cũng may tiểu thư là người thiện tâm, bằng không nếu đổi người khác, sớm đem nô tài không an phận đo tha ra ngoài đánh chết.” Thúy Liên chớp chớp mắt, đi qua cười nói: “Tiểu thư, cô gia chúng ta ngoài miệng không nói, nô tì thấy trong lòng cô gia là hướng về tiểu thư, buổi tối hôm qua nô tì hỏi thăm bà tử trong viện, bà tử đó nói nha hoàn bà tử trong phòng tiểu thư đều là cô gia tự mình chọn lựa đến hầu hạ tiểu thư.”



Cố Vãn Tình hơi hơi nhíu mày: Khương thái phó đường đường là Bình thân vương, cư nhiên có thời gian nhàn hạ thoải mái đến chọn nha hoàn thay cho mình?



“Vậy Khương gia vốn không có quản gia sao? Sao lão gia tự mình đến chọn người?” Cố Vãn Tình ngạc nhiên nói.



Thúy Liên chép chép miệng, thần bí tiến đến bên tai Cố Vãn Tình, nói: “Nô tì nghe nói nay quản gia của Khương gia là chi thứ hai quả phụ Tiền thị. Tiền thị này ỷ vào chính mình từng thủ hiếu cho Khương lão thái gia, mà chắc cô gia chúng ta thiện tâm, sẽ không đem cô nhi quả phụ bà ta đuổi đi, cho nên tại Khương gia… rất ngang ngược, ngay cả lời nói của cô gia cũng dám chống đối. Cô gia đã sớm bất mãn với chi thứ hai, chắc là cô gia lo lắng chi thứ hai chọn nha hoàn, cho nên liền đem vài nha hoàn trong phòng thiếu gia đến hầu hạ tiểu thư. Không riêng gì đám đại nha hoàn Thanh Mai tỷ tỷ đó, liền ngay cả nha đầu thô sử, bà tử trong viện đều là cô gia tự mình tuyển chọn! Tiểu thư người nhìn một cái đi, cô gia nhà ai có thể có phần tâm này chứ, còn không phải tiểu thư chúng ta có phúc khí tốt, gả cho phu quân hiểu ý thương người!”



Không nghĩ tới phu quân chính mình lại có phần cẩn thận này, lại nghĩ đến chuyện đêm qua làm cho người ta e lệ, mặt Cố Vãn Tình đỏ bừng đến bên tai. Nàng quay người qua, không cho Thúy Liên nhìn thấy gương mặt đỏ thẫm, nói: “Cô nàng này, ít ba hoa đi. Còn không mau truyền lệnh đi, chẳng lẽ em muốn đói chết tiểu thư nhà em sao?”



Thúy Liên ai một tiếng, cười hì hì chạy ra ngoài.



Đám nha hoàn cầm khay thức ăn tiến vào, cúi đầu thuần thục đặt trên bàn bát tiên, một nha đầu mặc bố sam xanh trắng cúi đầu, trong tay đang cầm một chén canh gà tiến vào. Cố Vãn Tình nhìn nàng ta liếc mắt một cái, sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức tràn ra một nụ cười sáng lạn: xem ra không chỉ là Cố phu nhân Diêm thị duỗi tay dài, cái người được xưng “Thiên triều đệ nhất hiếu nữ” dơ bẩn đó, tay cũng không ngắn, nhưng lại duỗi đến trong chén của mẹ chồng tương lai.




Cố Vãn Tình hiểu được lo lắng của Thúy Liên, nhưng lại không thể đem nguyên do trong đó nói cho nàng, đành phải nói: “Thúy Liên, việc này là có vài tiểu nhân dụng tâm kín đáo làm, ta đều có chủ trương, chuyện hôm nay, liền nuốt vào trong bụng cho ta, ai cũng đừng nói.”



“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đã biết.” Thúy Liên cắn môi nói: nàng tuy rằng không biết tiểu thư nhà mình vì sao chắc chắc không phải cô gia làm như vậy, bất quá nàng tin tưởng tiểu thư, tiểu thư nói cái gì, liền nhất định là cái đó.



Hạnh Hoa xem như quân cờ thứ nhất Hậu Uyển Vân chôn ở Khương gia, nhưng không biết có bao nhiêu quân cờ như vậy. Bất quá Hạnh Hoa đã bại lộ thân phận, sau đó phái người giám thị nàng ta, cũng sẽ không sợ hãi. Còn các quân cờ khác, sau đó gặp chiêu phá chiêu.



“Thúy Liên, mấy ngày nay, em đi lại trong phủ nhiều hơn, hỏi thăm cho ta, nhìn xem trong phủ này có quản sự, bà tử, nha đầu, gã sai vặt nào là tâm phúc của chi thứ hai Tiền thị, người nào không hợp với chi thứ hai, còn có tính tình những người này, đều nghe ngóng hết cho ta, nghe rõ rồi chứ, vài năm ở đổ phường đó em cũng học được ít chữ viết, mấy người như vậy em phải đều nhớ kỹ cho ta.” Cố Vãn Tình nắm khăn trong tay, chỉ có chưởng quyền, nàng mới dễ thu thập Hậu Uyển Vân.



Nay thời gian Hậu Uyển Vân gả tiến vào còn không đến hai năm rưỡi, trước đó, nàng phải đem Khương gia từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài đều gắt gao nắm trong lòng bàn tay, nhưng bước đầu tiên đầu tiên nàng phải làm là đoạt lại được quyền quản gia từ trong tay Tiền thị chi thứ hai.



Tiền thị không phải là kẻ dễ bắt nạt, Cố Vãn Tình biết chính mình mới đến, vô căn vô cơ, nếu muốn đoạt quyền từ trong tay Tiền thị, nàng phải tính toán thật kỹ mới được. Nay nàng tân hôn, còn chưa mò được thái độ cho phép của trượng phu, bất quá Khương thái phó không thích gặp chi thứ hai là chuyện xác định vững chắc, như vậy chính mình thật ra có thể lợi dụng điểm này…



Đang nghĩ tới chi thứ hai Tiền thị, liền nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục màu hồng đào, như một trận gió tiến vào, khanh khách cười, cả đầu kim sức chói lọi, thiếu chút nữa đem mắt của Cố Vãn Tình hoa hết cả lên.



Phụ nhân đó y phục đẹp đẽ quý giá, cài trang sức thập phần chú ý, đứng bên cạnh Cố Vãn Tình, làm Cố Vãn Tình giống như người tiếp khách, bản thân bà ta mới là nữ chủ nhân của căn phòng này.