Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 37 : Công tử Hoắc gia

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Gió thu hiu quạnh, lá khô vàng trên cây bay thất linh bát lạc, tuy đã đầu thu, nhưng cũng lạnh bức người. Đám tiểu nha hoàn Khương phủ đều thay đổi xiêm y thu đông, nhìn qua một mảnh màu vàng nhạt thản nhiên, làm trong hiu quạnh thêm vài phần sinh cơ bừng bừng.



Trong phòng đại tiểu thư Khương gia, dù chưa đến thời tiết giá rét, nhưng đã đặt một chậu than sưởi ấm. Bởi vì luôn luôn thể nhược Khương Huệ Như lại ốm đau trên giường.



Lần này Khương Huệ Như bệnh không nhẹ, đã ở trên giường nằm hơn nửa tháng. Mèo con lớn hơn một chút, ăn no bụng tròn vo, nằm ở trong lòng Khương Huệ Như vù vù ngủ gật. Khương Huệ Như nhẹ nhàng vuốt lông mèo con trong lòng, suy nghĩ sâu xa ngưng trọng.



“Đại tiểu thư, đại phu nhân đến thăm người.” Tiểu nha đầu giữ cửa giòn tan báo lại, vừa nói xong, một mỹ nhân mặc áo choàng màu tím đậm xốc mành tiến vào, nói với người nằm trên giường: “Huệ Như, nay thân mình cảm giác khỏe hơn không?”



Nói xong, Cố Vãn Tình liền vào phòng, ngồi ở bên giường Khương Huệ Như. Từ nửa tháng trước, ngày Hậu Uyển Vân bị quấn chân, Khương Huệ Như lại đột nhiên bị bệnh, bệnh này đến hung mãnh, làm Khương gia cao thấp xoay quanh, Khương Hằng lại tự mình đi thỉnh ấu tử Hoắc gia Hoắc Hi Thần đến chẩn trị cho Khương Huệ Như.



Hoắc gia cũng vọng tộc trăm năm ở Thiên triều, tuy rằng không bằng Khương gia, nhưng cũng là số một số hai. Hoắc Hi Thần là nhi tử trưởng trẻ tuổi nhất Hoắc gia, thuở nhỏ thông minh hơn người, Hoắc lão gia vốn tưởng rằng tiểu nhi tử này có thể đi lên con đường làm quan, phong quan nhập tướng, nhưng ai biết Hoắc Hi Thần này cố tình thích y thuật, theo thủ phụ thái y viện đương triều, trò giỏi hơn thầy, thành thần y nổi danh ở Thiên triều. Có Hoắc gia danh vọng như vậy, cũng may là mặt mũi Bình Thân vương đủ phân lượng, mới thỉnh được Hoắc thần y này đại giá.



Đối với chuyện thỉnh Hoắc Hi Thần đến, Cố Vãn Tình cũng hoàn toàn cam lòng. Nàng sợ là sợ Hậu Uyển Vân lại sử thủ đoạn không muốn người biết, hại Khương Huệ Như. Nếu có thần y, nhất định là có thể tra ra nguyên nhân thực sự bệnh của Khương Huệ Như.



Nửa tháng trước Hoắc Hi Thần đến khám cho Khương Huệ Như, nói gần đây nàng vốn sinh ra đã kém cỏi, từ trong bụng mẹ mang bệnh căn khó trừ; thứ hai ngày trước thể nhược nhiều bệnh, thân mình suy yếu. Còn lần này bệnh đột nhiên là vì do tâm bệnh. Hoắc Hi Thần mở ra phương thuốc, càng dặn Khương Huệ Như ít suy nghĩ, thân mình sẽ khỏe lại.



Cố Vãn Tình vừa nghe không phải Hậu Uyển Vân từ giữa làm khó dễ, cũng an tâm rất nhiều. Hoắc Hi Thần vốn chẩn bệnh mở ra phương thuốc, liền muốn đi về. Nhưng Khương Hằng thật sự lo lắng cháu gái bảo bối này, liền tự mình đi nói với Hoắc lão gia, để Hoắc Hi Thần ở lại Khương phủ.



Khương Huệ Như thản nhiên cười muốn ngồi dậy, Cố Vãn Tình bước lên phía trước, tự mình cầm hai cái gối đầu lót ở sau lưng cho nàng, nâng nàng ngồi xong. Khương Huệ Như nhìn Cố Vãn Tình, vẻ mặt vô cùng thân thiết, nói: “Đa tạ đại bá mẫu quan tâm, Huệ Như cảm giác tốt hơn nhiều.”



Cố Vãn Tình cười sờ sờ khuôn mặt Khương Huệ Như, vuốt vuốt tóc cho nàng, nói: “Hôm nay đã uống thuốc chưa?”



Khương Huệ Như nhíu nhíu mày, cái mũi nhích lên, chu miệng, có chút bất mãn, nói: “Thuốc đó càng ngày càng đắng, Huệ Như uống sắp đem ngũ tạng lục phủ đều phun ra.”
Xảo Hạnh nhất định là muốn cho Cố Vãn Tình nhìn thấy cái gì đó.



Cố Vãn Tình mị hí mắt, nhìn mấy thứ bị văng ra từ cái rổ. Đó là một bộ xiêm y nha hoàn, là trang phục mùa hè. Có thứ bất đồng là ngay chỗ vải lót màu trắng ngay ngực có vết máu loang lổ, còn có một cái lỗ nhỏ, nếu là không nhìn kỹ, thật đúng nhìn không ra. Chuyện xấu xa ở hậu trạch, Cố Vãn Tình vẫn là rất rõ ràng. Dấu vết này cực kỳ giống như dùng kim đâm, hơn nữa từ phạm vi vết máu, tựa hồ còn đâm rất lợi hại.



Xảo Hạnh thấy ánh mắt Cố Vãn Tình nhìn qua vết máu, ánh mắt lại lộn trở lại chỗ vết máu dừng lại một chút, rồi sau đó ánh mắt Cố Vãn Tình liền nhìn về phía nơi khác. Xảo Hạnh hiểu được, đại phu nhân nhất định chú ý tới nàng ta muốn cho nàng ấy xem gì đó, vì thế nhanh chóng đem quần áo trên đất nhặt lên nhét vào trong rổ.



“Ngươi đây là đi đâu?” Cố Vãn Tình nhìn Xảo Hạnh, thuận miệng hỏi.



Xảo Hạnh vừa đem rổ ôm vào trong ngực, vừa khúm núm nói: “Hồi đại phu nhân, nô tỳ là muốn đem quần áo đi giặt. Đây là xiêm y bị dơ nửa tháng trước, nô tỳ xếp ở trong phòng bị quên mất, cho đến mới vừa rồi mới nhớ tới, liền vội vàng đưa đi giặt sạch.”



Ánh mắt Cố Vãn Tình mị lên, xiêm y nửa tháng trước quên giặt, như thế nào cố tình liền thừa dịp lúc mình đến lại nhớ tới nên đưa đi giặt sạch. Xảo Hạnh rốt cuộc là muốn truyền tin tức gì cho mình?



Tuy nói trong lòng có chút nghi hoặc, trên mặt Cố Vãn Tình vẫn là thản nhiên, nhìn không ra cái gì, nói với Xảo Hạnh: “Được rồi, ngươi đi đi.” Xảo Hạnh ôm lấy rổ ra viện.



Cố Vãn Tình đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi Thúy Liên: “Ta nhớ kỹ thời gian trước Xảo Hạnh cũng bị bệnh, là khi nào thì bị bệnh?”



Thúy Liên nghĩ nghĩ, nói: “Hồi tiểu thư, nô tỳ nhớ rõ, tựa hồ cùng thời điểm với đại tiểu thư, bị bệnh đúng ngay ngày đại thiếu phu nhân quấn chân.” Thúy Liên lại cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng bổ sung một câu: “Nô tỳ còn nhớ rõ, ngày đó đại tiểu thư đã tới viện của đại thiếu phu nhân ngồi một hồi. Thật đúng là khéo nha, đều là từ trong viện đại thiếu phu nhân đi ra ngoài, liền bị bệnh.”



Trước khi Khương Huệ Như sinh bệnh đã tới viện của Hậu Uyển Vân? Mắt Cố Vãn Tình nháy mắt lạnh xuống, nàng tuy rằng không biết làm sao Khương Huệ Như sinh bệnh, khúc mắc là cái gì, nhưng là nàng vẫn ẩn ẩn đoán bệnh của Khương Huệ Như có liên quan tới Hậu Uyển Vân, nay đã biết trước khi Khương Huệ Như sinh bệnh đã tới viện của Hậu Uyển Vân, lấy hiểu biết của Cố Vãn Tình đối với Hậu Uyển Vân, nàng biết, bệnh của Khương Huệ Như khẳng định liên quan tới Hậu Uyển Vân!



“Thúy Liên, đi, hôm nay ta muốn cẩn thận ‘thăm hỏi’ vị đại thiếu phu nhân kia của Khương gia chúng ta!”