Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 52 : Thiết yến phong thưởng

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Nhắc tới thê tử cùng nữ nhi đã mất, vẻ mặt vị lão tướng An Quốc Hầu kinh nghiệm sa trường đột nhiên ảm đạm xuống, An Quốc Hầu cười khổ thở dài, dấu không được áy náy. Ông hàng năm chinh chiến bên ngoài, cùng thê tử nữ nhi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Phu nhân An Quốc Hầu qua đời mấy năm trước, tình huống thân thể vẫn rất kém, nhưng An Quốc Hầu cũng không bỏ được đi chiến trường chém giết, không chỉ không thể bầu bạn với thê tử, còn liên lụy thê tử suốt ngày vì an nguy của ông mà lo lắng hãi hùng. Lúc thê tử bệnh tình nguy kịch, rốt cục mới bứt ra trở về kinh thành, có thể bầu bạn thê tử đi qua đoạn đường cuối cùng.



Đợi cho khi đích nữ nhi Hậu Uyển Tâm của An Quốc Hầu qua đời, ông cũng không tại bên người, đợi cho đuổi trở lại kinh thành, thấy chỉ có xác chết lạnh lẽo của nữ nhi, mới biết được nữ nhi đã bị bệnh lâu chưa lành, bệnh triền miên đã nhiều năm, đến cuối cùng cũng không nói đến để phụ thân cùng huynh trưởng trở về nhà, sắp chết cũng chưa gặp thân nhân một lần cuối cùng.



An Quốc Hầu đối với nữ nhi ông thương yêu nhất rất là áy náy. Ông tuy rằng là thần tử tốt, tướng quân giỏi, nhưng cũng không phải là phụ thân tốt. Nữ nhi Hậu Uyển Tâm bệnh nặng vài năm, cũng là vài năm chiến sự ở biên cương căng thẳng nhất, Hậu Uyển Tâm hiếu thuận hiểu biết, sợ phụ huynh vì bệnh tình của mình mà phân tâm, chậm trễ chiến sự, cho nên vẫn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đối với sự hiểu biết của nữ nhi, An Quốc Hầu vừa là vui mừng, vừa là lòng chua xót. Ông đường đường là nam nhi bảy thước, võ nghệ cao cường, là nhân vật lợi hại ở trong vạn quân, nhưng lại ngay cả thê tử, nữ nhi thương yêu nhất đều thủ hộ không được, đây là đau thương cả đời của An Quốc Hầu.



Khương Hằng bình tĩnh nhìn An Quốc Hầu, trấn an vài câu, lại nói: “Ta cũng biết rõ tang thê đau thương, đối với Hầu gia đau thương cảm động lây. Mà nay là chuyện vui mừng, Hầu gia còn có nữ nhi Hậu Uyển Vân hiếu thuận, có hiểu biết mà.” Khương Hằng nói lời này, chỉ tự nhiên là Hậu Uyển Vân.



An Quốc Hầu xả ra một chút cười ở khóe miệng, ông đang bi thống đắm chìm ở trong hồi tưởng thê nữ, nghe thấy Khương Hằng nhắc tới tên “Hậu Uyển Vân”, cũng chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, sắc mặt vẫn chưa toát ra nhiều thần sắc. Năm đó tại Hậu gia, Hậu Uyển Vân vẫn biểu hiện dịu dàng kính cẩn nghe theo, phụng dưỡng mẹ cả đích tỷ đều tìm không ra sai lầm. Nhưng An Quốc Hầu xuất thân võ tướng ở quân doanh lại không thích tính tình tú thanh tú khí của Hậu Uyển Vân. Đích trưởng nữ Hậu Uyển Tâm từ nhỏ liền đi theo bên người An Quốc Hầu, còn từng sống ở trong quân doanh, nổi danh là quý nữ cử chỉ tao nhã, lại mang theo ba phần tính cách kiên nghị của quân nhân, từ khi còn bé đi theo An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia tập võ, biết chút quyền cước công phu. Bản tính nữ nhi này đúng khẩu vị An Quốc Hầu, hơn nữa lại là nữ nhi do vợ cả được mình sủng ái sinh ra, cho nên An Quốc Hầu phá lệ vừa mắt Hậu Uyển Tâm, nhưng đối với nữ nhi thứ xuất Hậu Uyển Vân, lại không thế nào để bụng.



An Quốc Hầu cùng Hậu Uyển Vân ít ở chung, loại tình cảm cha và con gái cũng không thâm hậu, đơn giản là nhìn mặt mũi thê nữ, mới cho Hậu Uyển Vân vài phần mặt mũi thôi.



Thần sắc An Quốc Hầu tự nhiên là bị Khương Hằng thu hết đáy mắt, vị đệ nhất quyền thần đương triều này có bản sự nhìn người đọc tâm, lập tức liền phỏng đoán ra địa vị Hậu Uyển Vân ở trong lòng An Quốc Hầu.



Khương Hằng than thở, nói: “Năm đó ta cùng với tôn phu nhân, lệnh ái từng có gặp mặt một lần, tôn phu nhân cùng Hậu tiểu thư đều là người rất khỏe mạnh. Khi đó tôn phu nhân tuổi trẻ thể kiện, lệnh ái vừa tròn một tuổi, gương mặt nhìn hồng nhuận khoẻ mạnh, ngọc tuyết thông minh. Không nghĩ tới tuổi còn trẻ liền… Hầu gia cũng phải bảo trọng thân thể!”



Trong mắt An Quốc Hầu nổi lên một chút thần sắc đen tối không rõ, rồi sau đó thở dài, nói: “Đa tạ vương gia quan tâm. Có lẽ là các nàng hàng năm mong ngóng ta cùng với khuyển tử, lo lắng đề phòng, cuộc sống hàng ngày không bình an, nên tuổi còn trẻ liền bệnh nặng, ai… Vương gia suốt ngày vì việc triều đình làm lụng vất vả, vì thánh thượng phân ưu, cũng phải bảo trọng thân thể mới được.”



Hai người lại ngồi uống trà tâm sự, rồi sau đó có công công truyền chỉ tiến vào, nói các đại thần đi tiền điện, hoàng đế muốn phong thưởng Hậu gia. Tiền triều nghị sự, tự nhiên là chuyện không có liên quan tới đám phụ nhân. Đám phụ nhân đều tụ tập tại thiên thính uống trà nói chuyện phiếm, chờ phong thưởng xong rồi mới vào yến hội.
Xem ra chạy trời không khỏi nắng. Cố Vãn Tình thật có lỗi nói với tả tướng phu nhân: “Xem ra được ngày khác lại bồi phu nhân dạo chơi hoa viên.”



Tả tướng phu nhân cũng hiền lành cười cười: “Mau đi đi, đừng làm cho Thái Hậu đợi lâu.”



Cố Vãn Tình cáo biệt tả tướng phu nhân, đi theo Phương cô cô một đường đến hồ Quý Dịch. Phương cô cô sợ Cố Vãn Tình khẩn trương, dọc theo đường đi cùng nàng thân thiết nói chuyện, lại chỉ điểm mấy chỗ cần phải chú ý.



Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa đang ở trong cung điện giữa hồ Quý Dịch, cần dùng thuyền nhỏ đi qua. Phương cô cô cùng Cố Vãn Tình lên thuyền, thuyền đi một hồi, xuyên qua tầng tầng lá sen. Có cung nữ thanh tú tiếp thuyền, đỡ Cố Vãn Tình lên bờ, hành lễ với Cố Vãn Tình, nói: “Nô tỳ thỉnh an vương phi, vương phi mời theo nô tỳ đi bên này.”



Cố Vãn Tình đi theo cung nữ, vào cung điện.



Cung điện giữa hồ Quý Dịch, nói là cung điện, không bằng nói là bán lộ đài chuẩn xác hơn, chính là bốn phía đều giăng sa trướng, ở trong gió đêm lờ mờ tung bay. Bên trong cung điện truyền ra tiếng đàn cùng với tiếng vui cười của nữ nhân.



Cố Vãn Tình tiến vào, quỳ xuống, nói: “Nô tì thỉnh an Thái Hậu, công chúa.”



Giọng nói Thái Hậu ôn hòa lại không mất uy nghiêm, phiêu đãng: “Bình thân, ban tọa cho Bình Thân vương phi.”



Phương cô cô đỡ Cố Vãn Tình dậy, Cố Vãn Tình vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Hậu Uyển Vân vô cùng thân thiết rúc vào bên người Thái Hậu. Hậu Uyển Vân thấy Cố Vãn Tình đang nhìn mình, vành mắt lập tức liền đỏ. Dùng ánh mắt ướt sũng đó nhìn Thái Hậu, làm như ủy khuất, cũng không dám xin giúp đỡ, rồi sau đó gục đầu xuống, hấp hấp cái mũi, lại ngẩng đầu, đã muốn lộ ra tươi cười hơi miễn cưỡng dịu ngoan.