Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 58 : Phong vân biến sắc

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Khương Huệ Như lăng lăng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, đúng vậy, là Nguyên Bảo nàng quen thuộc, là tiểu hồ ly vừa lười vừa nghịch ngợm đó. Nguyên Bảo vươn móng vuốt, vỗ một cái lên khối đen kia, vì thế âm nhạc phát ra từ hình trụ đó đình chỉ. Nguyên Bảo nhìn hai người trợn mắt, há hốc mồm, bất đắc dĩ thở dài, nhảy xuống cái bàn đi về phía cửa, quay đầu nhìn hai người há hốc mồm, nói: “Đừng đứng ngốc đó, đi theo ta.”



“A a!” Hoắc Hi Thần phản ứng lại đầu tiên, túm Khương Huệ Như, đi theo phía sau Nguyên Bảo. Ra cửa mới phát hiện, bên ngoài gian phòng ở này còn có gian phòng, tựa hồ là phòng khách. Có một cái ghế dài giống tháp quý phi, Cố Vãn Tình đang nằm ở trên.



“Đại bá mẫu!”Khương Huệ Như vừa nhìn thấy Cố Vãn Tình, nhanh chóng chạy tới.



“Ngô…” Cố Vãn Tình giật giật lông mi, mơ hồ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đang mơ một giấc mộng rất dài, hiện tại tỉnh lại cả người đau nhức. Nàng vừa mở mắt liền thấy Khương Huệ Như, hé nở một nụ cười, nói: “Huệ Như…” Rồi sau đó nhìn xung quanh một phen, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, lại hỏi: “Huệ Như, đây là làm sao? Đại bá con đâu?”



Khương Huệ Như lắc đầu, nói: “Huệ Như cũng không biết.”



Hoắc Hi Thần thấy Cố Vãn Tình tỉnh, tiến lên bắt mạch cho nàng, nói: “Người tỉnh liền không còn lo ngại, chính là thân mình có chút suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng.”



Nguyên Bảo sưu một cái, nhảy lên sofa, Cố Vãn Tình thấy Nguyên Bảo, cố hết sức vươn tay bắt lấy hai chân trước của Nguyên Bảo, ôm nó vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Nguyên Bảo ngoan, nhìn thấy em, cũng thật tốt.”



Nguyên Bảo nhu thuận đem đầu vùi vào trong ngực Cố Vãn Tình, cọ vài cái, sau đó giọng nói rầu rĩ, nói: “Chủ nhân, xem như chị không có việc gì.”



… Lúc này nếu thân thể Cố Vãn Tình không có đau nhức, không động đậy được, khẳng định Nguyên Bảo sẽ bị nàng quăng ra xa.



Chuyện phát sinh nửa ngày này quả thực rất không thể tưởng tượng, mặc dù là trải qua việc trọng sinh quá quỷ dị này, Cố Vãn Tình trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, càng đừng nói Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần – hai cổ nhân đang khẩn trương này.



Vì thế Nguyên Bảo bỏ ra thời gian ước chừng hai canh giờ, giải thích cho ba người này về sự tồn tại của không gian, cùng với lai lịch chính mình.



Nguyên Bảo là nhi tử của quốc quân Thanh Khâu quốc, từ nhỏ am hiểu không gian pháp thuật, có thể tại các loại thời không tự do xuyên qua. Mười mấy năm trước, cơ duyên xảo hợp, Nguyên Bảo ở thời không Cố Vãn Tình bị một đạo sĩ gây thương tích, rồi sau đó được Hậu Uyển Vân cứu. Nguyên Bảo vì báo đáp ân cứu mạng, đã đem không gian chính mình vừa mới tu luyện ra cho Hậu Uyển Vân mượn dùng. Không gian của Nguyên Bảo kỳ thực không chỉ là không gian tùy thân, quan trọng hơn là một trạm dịch xuyên qua thời không, nối liền giữa Thiên triều cùng hiện đại, chẳng qua bởi vì tu vi của Nguyên Bảo hữu hạn, khi đó không gian còn chưa tiến hóa xong.


Đứng tại trước bia mộ Hậu Uyển Tâm, Hậu Thụy Phong vuốt ve bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ca đến xem muội, mấy năm nay ca luôn luôn ở biên giới đánh giặc, cũng chưa thể thăm muội, muội giận ca ca sao?”



Bia mộ Hậu Uyển Tâm quét tước thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm tên muội muội, lòng trùng xuống, thở dài, nói: “Uyển Tâm, ca đi nhìn mẫu thân một cái.”



Mộ phu nhân An Quốc Công kiến tạo dựa theo quy cách hợp táng, chờ An Quốc Công sau khi trăm tuổi, vợ chồng hai người sẽ hợp táng ở đây. Hậu Thụy Phong bước chậm trên đường nhỏ, từng bước đi về phía bia mộ mẫu thân.



“Bẩm báo tướng quân, đây là báo cáo thuộc hạ điều tra, thỉnh tướng quân xem qua.” Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong hiệu suất cực cao. Mấy thám tử này dùng để điều tra quân tình tình báo của quân địch, bị Hậu Thụy Phong kêu đi điều tra bối cảnh, hành động của một phụ nữ khuê phòng, quả thực chính là đại tài tiểu dụng (lãng phí tài năng, tương đương câu dùng dao mổ trâu đi giết gà), chỉ qua hai ba ngày, đã đem mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Cố Vãn Tình điều tra rành mạch.



Hậu Thụy Phong tiếp nhận điệp giấy đó, nói: “Đi xuống đi.”



Rồi sau đó mở giấy ra, không chút để ý xem.Từ khi Cố Vãn Tình sinh ra đến khi trước xuất giá, đều không có gì khác lạ. Trong kết quả điều tra viết, Cố Vãn Tình xuất thân thứ nữ, thuở nhỏ không được sủng ái, nhát gan hiếu thuận, giống với mấy thứ nữ khuê các khác. Hậu Thụy Phong cau mày mở ra trang tiếp theo, bỗng nhiên một hàng chữ hấp dẫn chú ý của hắn.



Mặt trên viết, Cố Vãn Tình từng trượt chân rơi vào trong nước, bị ngộp nước, được người cứu lên hôn mê vài ngày mới tỉnh. Tỉnh lại tính tình có chút biến hóa, sáng sớm mỗi ngày có thói quen đánh quyền. Mà sau khi nàng tỉnh lại không lâu, từng một mình đi tìm mẹ đẻ Vưu thị, rồi sau đó Vưu thị lại đi gặp Cố lão gia, sau đó, liền định ra hôn sự cùng Khương thái phó.



Hậu Thụy Phong nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ này, cảm thấy thân mình phát lạnh từng đợt, hắn lại lật xem lại trang trước, nhìn kỹ thời gian Cố Vãn Tình bị hôn mê do ngộp nước, phát hiện ngày nàng tỉnh lại cùng thời gian muội muội Hậu Uyển Tâm của mình qua đời trùng hợp kinh người!



Nhất thời, tay Hậu Thụy Phong không thể ức chế run run.



“Chấn Quân đại tướng quân.”Một giọng nữ thanh thúy ở phía sau người vang lên. Hậu Thụy Phong xoay người, thấy một nữ tử mặc nam trang đứng ở phía sau, chỉ cách hắn một giang tay, thế nhưng không có phát giác có người tới gần, xem ra là phần điều tra đó nhiễu tâm của hắn dậy sóng to gió lớn.



“Ngươi là?” Hậu Thụy Phong nhíu mày, nhìn nữ tử này có chút quen mắt, lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.



“Tướng quân không nhớ rõ nô tì? Nô tì là Lưu Tam Nương, cha nô tì là Lưu A Ngưu– gã sai vặt hồi môn của phu nhân, nay nô tì cùng với cha đang thủ mộ cho phu nhân cùng đại tiểu thư.” Lưu Tam Nương nhìn Hậu Thụy Phong, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, Tam Nương có chút chuyện muốn báo cho tướng quân, thỉnh tướng quân dời bước.”