Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 67 : Huynh trưởng hồi kinh

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Trông mòn con mắt, ngàn mong vạn mong, cuối cùng Hậu Thụy Phong đã trở lại.



Hậu Uyển Vân nghe được tin tức Hậu Thụy Phong hồi kinh, ngồi ở trên giường thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Mấy ngày nay tại Khương gia chịu ủy khuất cũng không phải là một chút, liền ngay cả vài di nương đều chờ xem chê cười của nàng ta.



Rõ ràng vài di nương trên người đều mang theo bệnh, cũng không đến nỗi tâm trí không rõ, nhưng trừ bỏ Họa di nương bệnh không xuống giường được còn có Cầm di nương đã chết nữ nhi trở nên có chút điên điên khùng khùng, vài di nương còn lại mỗi ngày cười tươi như hoa đến thỉnh an, nói là chính mình không thể vô phép, quy củ không thể phế. Nhưng trong đầu Hậu Uyển Vân rất rõ ràng, các nàng đến để chê cười mình, nghe từ trong miệng nha hoàn bà tử không tính, các nàng không chính mắt nhìn thấy mình chật vật, trong lòng mới thoải mái.



Liền ngay cả Họa di nương không xuống giường được, mỗi ngày đều chờ vài di nương khác đi đến chỗ nàng, nói cho biết nàng đại thiếu phu nhân nghèo túng như thế nào, nghe xong, miệng Họa di nương phun ra một hơi, ôm nhi tử hung hăng nói: “Phi, lúc ấy nàng ta còn muốn cho muội dùng tiêu dao cao, muội đã nói đồ quý giá như vậy nàng ta như thế nào bỏ được cho muội dùng? Thì ra đánh chủ ý này! Thật giận lúc ấy thế nhưng cho là nàng ta suy nghĩ cho muội cùng đứa nhỏ, trong đầu còn nghĩ ngàn ân vạn tạ đem nàng ta trở thành ân nhân. Không nghĩ tới nàng ta dĩ nhiên tính toán thâm hiểm đến thế! May mắn đại phu nhân có chủ ý, muội mới không nghe lời của nàng ta nói! Xem nàng ta ác có ác báo, tự nhận hậu quả xấu, nàng ta cũng có hôm nay! Thật sự là báo ứng!” Khi đó Hậu Uyển Vân muốn dùng tiêu dao cao khống chế Họa di nương, hại thai nhi trong bụng nàng, không có kết quả, lại giở trò lúc nàng sinh nở, suýt nữa làm hại mẹ con Họa di nương cùng chết, nay xem nàng ta nghèo túng đến tận đây, giải được bao nhiêu hận.



Vài di nương này đều bị Hậu Uyển Vân trừng trị qua, trong đầu đều mang theo oán hận. Kỳ di nương thối một ngụm, nói: “Họa nhi muội muội, tỷ thấy tình hình này, tám phần chính thất đại phòng chúng ta sắp đổi chủ. Muội ngẫm lại đi, cho dù là Thái Hậu ban hôn, nhưng đại thiếu phu nhân to gan lớn mật, dám động đậy tay chân với mẹ chồng, việc này mà truyền đi ra ngoài, cũng có thể hưu nàng ta phải không?”



Thư di nương gật gật đầu, nói: “Kỳ nhi tỷ tỷ nói đúng, muội thấy chuyện hưu thê này cũng chính là tám chín phần rồi. Cho dù đại phu nhân chúng ta rộng lượng, không so đo cùng Hậu thị, nhưng lão gia chúng ta khẳng định không thuận theo. Các tỷ ngẫm lại đi, lão gia chúng ta vốn ái thê như mạng, lần này đại phu nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, lão gia lại càng yêu thương che chở như tròng mắt. Nay điều tra ra chuyện Hậu thị hạ tuyệt tử canh cho đại phu nhân, ngươi nói, lão gia có thể tha nàng ta sao? Muội thấy có thể để lại mạng sống cho nàng ta đã tốt lắm rồi, còn muốn ở lại Khương gia, phi!”



Vài di nương hợp lại, nhà chồng cũng không muốn gặp Hậu thị, Khương Viêm Châu càng không thích cô vợ này, vị trí chính thất của Hậu thị phỏng chừng không bảo đảm, cho dù không hưu nàng ta, nàng ta ở Khương gia cũng vĩnh viễn không có ngày xoay người. Cứ như vậy, trong lòng vài di nương liền càng khinh thị Hậu Uyển Vân, tuy ở mặt ngoài cấp bậc lễ nghĩa vẫn làm chu toàn, nhưng ánh mắt đó, vẻ mặt đó cũng lộ ra khinh thường cùng chán ghét.



Liền ngay cả tiểu thiếp đều có thể bày sắc mặt cho Hậu Uyển Vân xem, nàng ta làm đại thiếu phu nhân Khương gia này, làm vô cùng nghẹn khuất.



Nhưng may mắn, huynh trưởng nhà mẹ đẻ nàng ta sắp trở về!



Hậu Thụy Phong vừa trở lại kinh thành, liền tiến cung diện thánh, rồi sau đó ở trong cung tham gia yến tiệc một lần, liền vội vàng ra cung trở về Hậu phủ, mấy yến hội khác một mực từ chối không đi.



Hậu Thụy Phong trở về Hậu phủ dàn xếp xong xuôi, làm chuyện thứ nhất đó là tự mình viết một phong thư cho phụ thân đang du sơn ngoạn thủy ở chung quanh, trải qua do dự, hắn vẫn không viết chuyện bản thân điều tra ra bùn đất khác thường ở lăng mộ mẫu thân, mắc công phụ thân biết sẽ lo lắng, một phen tuổi còn muốn suốt đêm chạy về kinh. Rồi sau đó phái thân tín ra roi thúc ngựa đưa đi cho An Quốc Công.




“Đại phu nhân nói, Hậu tướng quân đến đây, thỉnh đại thiếu phu nhân đi tiền thính gặp khách.”



“Ca ca đã tới! Thật tốt quá!” Hậu Uyển Vân vừa nghe Hậu Thụy Phong tới cửa bái phỏng, kích động vỗ tay, yên lặng lẩm nhẩm: “Thật sự là ông trời mở mắt, ca ca nhanh như vậy đến thăm ta!”



“Tích Xuân, Tích Xuân!” Hậu Uyển Vân lập tức tinh thần tỉnh táo, hướng Tích Xuân hô: “Đi đem kiện áo choàng nguyệt sắc chuẩn bị cho ta!” Áo choàng nguyệt sắc vừa vặn có thể phụ trợ màu da của nàng ta, làm cho nàng ta thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt.



Hậu Uyển Vân cầm lấy son bôi vài cái trên mặt, nhìn trong gương chính mình một gương mặt tái nhợt, nhìn như người bị bệnh, Hậu Thụy Phong nếu không phải người mù, liếc mắt một cái có thể nhìn ra nàng ta bệnh không nhẹ. Hậu Thụy Phong tuổi trẻ khí thịnh, nhìn thứ muội của mình bị tra tấn thành bộ dáng như vậy, tất nhiên sẽ xả giận cho mình!



Hậu Uyển Vân thu thập thỏa đáng, được Tích Xuân đỡ, xuất môn lên kiệu mềm, được người đỡ đến tiền thính.



Hậu Uyển Vân yếu đuối được Tích Xuân cao lớn thô kệch đỡ, vừa mới vào cửa, nhìn thấy một người đàn ông oai hùng đang ngồi trong sảnh. Hậu Thụy Phong so với năm đó, càng thêm tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, cả người lộ ra khí thế dương cương nam tính của võ tướng.



Xuất hồ ý liêu (một cách bất ngờ), Cố Vãn Tình thân là chủ mẫu, lúc này thế nhưng không ở đây. Trong đầu Hậu Uyển Vân nhanh chóng vòng vo suy nghĩ, mẹ chồng ác độc đó không ở là tốt nhất, chính mình liền có thể thừa cơ hội này kể ra ủy khuất trước.



Hậu Uyển Vân vừa nhìn thấy Hậu Thụy Phong, trong mắt đầy nước mắt, cắn môi, uyển chuyển vô hạn nói: “Ca ca…”



Lúc này, cả đầu Hậu Thụy Phong đều nghĩ Cố Vãn Tình có phải là muội muội của mình hay không, đột nhiên nghe thấy có người hô lên cái gì, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại là đang kêu chính mình, mờ mịt quay đầu, thấy thứ muội như một đóa hoa kiều nhược trong suốt cúi đầu nói, trong miệng giọng nói run run: “Vân Nhi thỉnh an ca ca… Vân Nhi, rất là nhớ thương phụ thân cùng ca ca… Vân Nhi có nhiều chuyện muốn nói với ca ca…”



Hậu Uyển Vân ngẩng đầu nhìn Hậu Thụy Phong, lệ lóng lánh, trong mắt chứa đầy ủy khuất.