Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 65 : Hối hận muộn màng2

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Anh đã hoàn toàn lột xác, cũng không còn là chàng trai thoải mái người đầy mồ hôi trên sân bóng năm đó nữa, cô cũng đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cô gái nhỏ có thể diễu võ giương oai trước mặt anh năm đó.



Cứ như vậy cũng rất tốt, cô chán nản phần cô, anh huy hoàng phần anh, ai cũng có cuộc sống riêng, rốt cuộc không còn liên quan nữa.



"Đã lâu không gặp." Cô vươn tay ra, lại chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào anh, Thang Khải Huân chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt thấu xương không dấu vết lướt qua tay anh, còn chưa kịp bắt được, đã biến mất không thấy gì nữa.



Tay của anh dừng ở nơi đó trong chớp mắt, chợt thu hồi, nhẹ nhàng nắm lại, đầu ngón tay chạm vào trong lòng bàn tay, ấm áp mà lại mát lạnh.



"Như vậy, tạm biệt." Bốn chữ mà anh nói ra có hơi khô cứng.



Hải Diêu nhẹ nhàng gật đầu: "Hôm nay không tiện, tôi không tiện trò chuyện với bạn học cũ..."
Hải Diêu nhẹ nhàng gật đầu: "Hôm nay không tiện, tôi không tiện trò chuyện với bạn học cũ..."



Lông mày Thang Khải Huân nhíu lại: "Đừng quá đau buồn, nếu có gì khó khăn, có thể tìm..."



"Những việc khó khăn nhất đều đã qua đi, cảm ơn ý tốt của anh, chắc hẳn công việc của anh cũng rất bận rộn, vẫn là trở về đi thôi, tôi sẽ không tiễn." Hải Diêu nói xong cũng xoay người sang chỗ khác, cô đưa tay chỉnh sửa lại trái cây trước di ảnh của ba, anh không nhìn thấy bả vai thon gầy của cô đang run rẩy.



Thang Khải Huân hơi cúi đầu, hình như nụ cười bên môi có thêm mấy phần đắng chát, anh không nói gì nữa, xoay người, bước nhanh đi ra ngoài.



Hải Diêu nghe thấy tiếng bước chân đi xa, cho đến khi sắp nghe không thấy nữa cô mới chậm rãi xoay người lại, anh đi tới cánh cửa đầy ánh nắng mặt trời, ánh mặt trời chiều lên áo sơ mi màu xám khói của anh, phảng phất như đang dát lên người anh ánh sáng mông lung, Hải Diêu cảm thấy có một chiếc kim nho nhỏ tinh tế đâm vào trái tim cô, cô cảm thấy đau đớn, không khỏi đưa tay che trước ngực, lại có một giọt nước mắt đột nhiên nhỏ xuống mu bàn tay cô, cô hoảng hốt lau nước mắt, có thể nước mắt làm thế nào cũng ngăn không được, cô chậm rãi trượt ngồi xuống đất, cuối cùng bụm mặt, khóc thành tiếng.




Linh đường yên tĩnh, xung quanh toàn màu trắng càng tăng thêm sự tịch mịch, Lục Thế Quân đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền vể phía Hải Diêu đang khóc thút thít.



Cô mặc đồ trắng gần như bị hoa lụa màu trắng bên cạnh bao phủ, Lục Thế Quân cảm thấy hai chân bị đóng đinh, nhất thời không dám đi qua.



Những việc đã trải qua với cô lại xuất hiện cực nhanh thoáng qua trong mắt anh ta, nghĩ là sẽ không bao giờ không để ý người kia, lại có một ngày cũng có thể khuấy động lòng anh ta.



Cô không biết mình khóc bao lâu, một mực duy trì tư thế như vậy, hình như đầu óc có chút thiếu dưỡng khí, có người gọi tên cô, liên tiếp gọi mấy tiếng thì cô mới phản ứng được, mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, lại bất ngờ có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.



Cô giật nảy mình, muốn tránh thoát vòng ôm kia, nhưng cô đã không ăn uống gì hai ngày nay nên không có một chút sức lực nào.



"Hải Diêu đừng khóc... Đừng khóc nữa..." Anh ta ôm cô thật chặt, bàn tay từng chút từng chút một khẽ vuốt tóc cô, cả người cô đều đang run rẩy, thân thể gầy trơ xương không ngừng run rẩy trong lòng anh ta, Lục Thế Quân cảm giác sợi dây căng chặt trong tim được một ngón tay mềm mại vuốt ve, cả trái tim đều mềm nhũn...