Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
Chương 9 : Trở mặt thành thù
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
"Đại Diêu..." Vành mắt Thịnh Hạ đỏ bừng, cô ấy nhẹ nhàng nắm chặt vai bạn tốt, cảm giác cô đang run lợi hại, không khỏi đưa tay ôm lấy cô.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thịnh Hạ ôm lấy cô, cô ấy ngừng lại một chút làm dịu cảm xúc của mình, cô ấy ngồi xuống đối diện Hải Diêu, nhíu mày nói: "Đại Diêu, là bạn tốt thì không nên giấu diếm tớ, mặc kệ như thế nào, có người bắt nạt cậu, tớ nhất định sẽ ra mặt!"
Hải Diêu mười phần bình tĩnh, cô uống chút nước, một năm một mười nói những điều mình biết ra.
Thịnh Hạ nghe xong lông mày dựng thẳng: "Thật không nghĩ tới cô ta lại làm ra chuyện như vậy, tính toán tốt như vậy! Đại Diêu, cậu định làm gì bây giờ? Trong lòng cậu có tính toán gì không? Ly hôn hay là kiên trì đánh một trận đánh ác liệt, tớ đều ủng hộ cậu!"
Hải Diêu lắc đầu, hàm răng trắng cắn chặt bờ môi đến bật máu: "Không, tớ không ly hôn, cho dù đường có khó đi, tớ cũng không thể ly hôn!"
"Vậy thì kéo dài, không có chuyện dễ dàng như vậy! Cô ta nói đi là đi, nói trở lại liền trở lại liền muốn người khác nhường chỗ cho cô ta, Trình Nhã Như lại coi khắp nơi đều là mẹ cô ta, tất cả mọi người phải cưng chiều cô ta!" Thịnh Hạ tức giận liên tục chửi bới, ngược lại còn chọc Hải Diêu phì cười.
"Hạ Hạ, sự việc chưa tới mức không thể cứu vãn, hơn nữa, Thế Quân cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm..."
"Hạ Hạ, sự việc chưa tới mức không thể cứu vãn, hơn nữa, Thế Quân cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm..."
"Người đàn ông đã bị t*ng trùng lên não thì không còn biết vợ và trách nhiệm gia đình được viết như thế nào nữa!" Thịnh Hạ không chút khách khí phản bác lý luận của cô, Hải Diêu nói không lại cô ấy, đành phải ngượng ngùng cười một tiếng: "Hạ Hạ, tớ cũng nên cho mình một lý do để thêm dũng khí a."
Một tuần sau Lục Thế Quân trở lại, lúc dọn dẹp hành lý, Hải Diêu phát hiện cái cốc có in ảnh cưới của hai người đã không thấy đâu nữa, cô không có hỏi, Lục Thế Quân cũng không mở miệng giải thích.
Anh đi làm không bao lâu, điện thoại của Hải Diêu nhận được một tin nhắn, dãy số xa lạ chỉ gửi tới một câu ngắn ngủi: Hải Diêu, tớ là Nhã Như, đã lâu không gặp, cùng nhau uống một ly cà phê đi, tớ chờ cậu ở chỗ cũ.
Chỗ cũ, lúc học đại học, cô và Trình Nhã Như còn có Thịnh Hạ có một tụ điểm riêng tư, một quán cà phê nhỏ gần trường học, nơi đó có vô số hồi ức đẹp đẽ hoặc đau buồn của bọn họ, chỉ là từ sau khi cô tốt nghiệp lấy chồng, đã không quay lại nữa.
Lúc Hải Diêu tới đó, Trình Nhã Như đã ngồi đó đợi cô, giống như năm đó vậy, lúc cô ta thấy cô đi vào, ánh mắt sáng lên, mỉm cười vẫy tay với cô: "Hải Diêu, chỗ này!"
Hải Diêu không tự chủ được mà mỉm cười, đánh giá cô ta thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Nhã Như, cậu không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy."
Trình Nhã Như mềm mại cười một tiếng: "Ngồi đi."
Hải Diêu ngồi xuống, Trình Nhã Như buông cốc cà phê xuống, hai người lặng im đối mặt, hồi lâu cũng không có ai mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.
Hải Diêu cảm thấy có chút không được tự nhiên, người phục vụ bưng tới một ly cà phê, lúc cô cúi đầu khuấy cà phê, Trình Nhã Như bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi cô, cô ngẩng đầu một cái, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào cô, trong đó ẩn ẩn có vẻ u sầu.
"Diêu Diêu, có thể trả lại Thế Quân cho tớ được không?"
Trình Nhã Như vươn tay qua cầm lấy tay cô, cảm xúc lạnh buốt giống như con rắn trơn ướt, Hải Diêu chỉ cảm thấy trong dạ dày đột ngột có cảm giác buồn nôn đánh úp tới, cô vung tay hất cái tay kia ra, cái cốc đổ xuống, cà phê nóng hổi chảy xuống khăn trải bàn trắng muốt, giống như là nước mắt đậm màu.