Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 113 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Hạo tự nhốt mình trong phòng, dựa đầu vào tường, cầm một ly rượu vang đỏ dốc thẳng vào miệng. Phụ nữ chết tiệt cũng dám vũ nhục hắn, ai cho cô ta lá gan lớn vậy?



Nếu không phải hắn không có thói quen đánh phụ nữ thì hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.



Chính cô ta không biết quý trọng chính bản thân mình, tôn trọng chính mình, hắn nói cô hoàn toàn không có sai.



“Cô bây giờ quá thê thảm rồi, bị lửa thiêu, bị vật nặng đè vào, tất cả do bản thân cô, tự làm tự chịu!” Nghĩ đến, vẻ mặt trắng bệch của cô, bộ dạng suy yếu vô lực, lòng Đường Hạo như bị co thắt lại. Lại bưng lên một ly rượu nữa, hắn một hơi uống sạch.



Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa vang lên, Đương Hạo không buốn để ý, tiếp tục nâng ly rượu lên uống: ‘‘Vào đi!’’



Cửa bị đẩy ra, Vú Từ đứng bên cửa nhẹ giọng dò hỏi:“Thiếu gia, có cần phải đưa ít thức ăn đến cho Lục tiểu thư không? Cô ấy đến giờ vẫn chưa ăn gì cả!’’



“Tùy, chuyện này đừng có làm phiền đến tôi!’’ Đường Hạo bắt buộc mình phải lạnh lùng nói ra.



Đã qua tuổi năm mươi, làm việc tại nhà này đã qua nhiều nhiều người, bà đương nhiên là hiểu được ý của chủ: ‘‘Dạ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!’’



“Ừ!” Hắn nhẹ ‘ ừ ’ một tiếng, tính làm trả lời.



Điện thoại đựt bên gối đột nhiên vang lên, hắn ấn ngay nút trò chuyện, áp điện thoại lên tai.



“Đường thiếu, dạo này anh bận việc gì mà không có để ý đến người ta vậy?” Còn chưa đợi Đường Hạo lên tiếng, điện thoại đầu kia đã truyền đến một giọng nói phàn nàn.



“Ha ha” hắn không có trả lời đối phương, chỉ là khẽ cười.



“Tối hôm nay có rảnh không? Em đến nhà của anh nhé?’’Nghe được tiếng cười của hắn, đối phương lập tức yếu cầu đề xuất thêm một bước.



“Có thể từ chối được không?” Đường Hạo không có đáp ứng ngay, mà hỏi lại cô gái.




Giọng nói của Vú Từ vô cùng lo lắng, truyền đến trong điện thoại: “Thiếu gia, Lục tiểu thư đã trốn khỏi bệnh viện! Bác sĩ bây giờ đang sốt ruột đi tìm cô ấy! Họ nói rằng vết thương trên vai của cô ấy rất sâu, cứ để như thế thì rất dễ bị nhiễm trùng!”



Đường Hạo tâm phiền loạn, bực bội đẩy cô gái kia ra, rất nhanh nhấn số điện thoại của trợ lí: “A lô, điều tra ngay cho tôi Lục Giai Ngưng hiện tại đang ở đâu! Đúng! Chính là cô gái bị thương đó! Mau chóng cho tôi biết!’’



Rất nhanh sau khi gọi điện xong, hắn tâm phiền ý loạn lại ngồi vào trên sô pha.



Kỳ Kỳ biểu lộ trở nên vài phần u ám, nhưng ngay sau đó nhanh chóng lại ngoan ngoan, nhu thuận:



“Hạo. có muốn em cùng anh uống vài ly không?” Cô ầm lấy chai rượu trên đầu giường, rót lấy một ly đưa lên miệng hắn.



Đường Hạo đẩy ly rượu ra, sửa sang lại quần áo nói: “Cô về trước đi! Hôm nào đó tôi sẽ tới tìm!’’



Trong hai mắt của Kỳ Kỳ hiện lên một tia lo lắng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. “Được rồi, vậy em chờ anh!”



Sau khi nói xong, cô ta sửa sang lại quần áo rồi rời khỏi.



Sau khi hút xong mấy điếu thuốc, hắn đứng ngồi không yên, bước chân đi ra khỏi phòng.



“Vú Từ, Vú Từ…” Hắn ở đại sảnh mà không ngừng gọi. Như thế nào mà vẫn còn chưa ra, miệng hắn khô khốc, tự mình đi vào phòng bếp lấy nước uống.



Vừa đi vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng hai phụ nữ giúp việc đang nói chuyện với nhau.



‘‘A, cô nói cô gái ở cùng thiếu gia năm đó chính là Lục Giai Ngưng, Lục tiểu thư kia sao?’’



‘‘Đúng vậy! Không có sai đâu! Một cô bé mười bảy tuổi rất thiện lương! Lúc nghe thiếu gia hỏi cô ấy, tôi và Tào quản gia cũng rất kinh ngạc!’’ Tiếng một người làm khác, mà người này chính là bà bé o- người ở Đường Gia trong những năm đó.



‘‘ Này, vậy con của cô ta có khi nào chính là con của thiếu gia không?’’ Vú Từ kinh ngạc nói.