Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 115 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Không!” Tiểu Ngưng lui về sau vài bước, lắc đầu ngay lập tức chối bỏ. “Dương Dương không phải là con anh! Nó không phải!”
Sắc mặt Đường Hạo thay đổi khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi tột độ, hắn bước nhanh đến trước cô. Tiểu Ngưng lại bị ép lui, lui về phía sau thêm vài bước nữa, rất nhanh sống lưng cô đã chạm đến vách tường.
Hai tay vươn đặt lên tường, hắn vây cô lại bên mình cùng vách tường đó. “Không được phép nói dối! Nói! Dương Dương có phải là con của tôi không? Hả!?”
“Không phải!” Tiểu Ngưng run rẩy trả lời, tuy nhiên khí thế lạnh lùng toát ra từ người hắn khiến toàn thân cô run rẩy, đủ để người cô đóng băng.
“Cô đã không thừa nhận! Ngày mai tôi sẽ đem con cô đi xét nghiệm AND.” Kì thật hoàn toàn không cần làm giám định thì hắn cũng chắc chắn Dương Dương chính là con hắn. Nhưng hắn nhất định phải có chứng cớ xác thực, bởi vì…hắn muốn đoạt lại con.
“Không! Anh không có quyền làm như vậy! Nó là con của tôi, tôi sẽ không để anh đưa nó đi kiểm tra đâu!” Tiểu Ngưng nói lớn quyền người mẹ của cô, con là của một mình cô, hắn không có quyền làm bất cứ điều gì cả.
“Cô đừng có nói ‘ không có quyền’ với tôi!”
Cố lấy dũng khí đẩy hắn ra, mở to đôi mắt, cô như con hổ bị đả thương, cô tức giận, kích động nhìn hắn: “ Đường Hạo, Dương Dương là con của tôi với một người đàn ông khác! Con của người khác anh cũng muốn nhận sao? Có phải anh không thể có con nên nhìn con nhà người khác cũng muốn cướp về!”
Cô nói “ anh không thể có con” đã chọc giận Đường Hạo, hắn một phát đã bắt được cánh tay cô, đẩy cô trở lại vách tường. “Chết tiệt, cô có muốn thử hay không, xem tôi có thể có con được hay không? Hả!”
Vừa nói hắn vừa xé rách áo ngủ của cô, cô biết hắn muốn gì khi có hành động đó. Mới chạm vào vùng bụng bằng phẳng của cô, Đường Hạo toàn thân run lên, như có dòng điện xẹt qua.
Máu toàn thân như dồn hết xuống phía dưới, làm cho hắn quên hẳn mục đích đến đây, cực kì hưng phấn.
Mà hết thảy những cảm giác này Hoàng Kỳ Kỳ có dùng tất cả những gì cô ta có cũng không thể khiến hắn đạt tới.
Đường Hạo lúc này mới buông lỏng tay cô ra, lông mày càng nhăn lại nói: “ Đó là ai vậy? Sao lại để con tôi ở chỗ đó?”
Cổ tay tìm lại được sự tự do, trong nháy mắt lại một hồi đau đớn kịch liệt nổi lên. Tiểu Ngưng cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác đau nhức mệt mỏi biến mất cô mới nói cho hắn biết: “ Cô ấy ở ngay gần đây! Buổi tối Dương Dương sẽ ở nhà của cô ấy. Tôi muốn làm việc, không thể trông được Dương Dương!”
“Cô, đáng chết, cô lại cho con mình đợi ở nhà người ngoài sao?” Đương Hạo hét lớn, giống như muốn ăn thịt Tiểu Ngưng ngay lập tức. “Cô có thể vì thuận lợi cho việc mình làm, mà đi giao con cho người khác. Lục Giai Ngưng, cô càng lúc càng làm cho tôi thấy chấn kinh rồi đấy! Sao cô có thể trở thành như thế này được chứ?”
“ Đây chính là cách để tôi có thể sống được, nói cho cùng dì Vương cũng là người tốt thì tôi mới có thể an tâm giao con cho cô ấy. Mà đây là việc riêng của nhà tôi, không phiền anh quan tâm!” Cô nói một cách kiên cường, nhưng bờ môi run rẩy không đủ để che giấu sự lo lắng trong lòng.
Đúng vậy, cô cũng cho rằng làm như thế với con thực sự rất áy náy. Thực tế, mỗi lần cô đưa Dương Dương đến nhà dì Vương kia, Dương Dương cứ buốn buồn nhìn cô trước lúc chào tạm biệt mẹ, trong lòng cô những lúc đó có bao nhiêu là khó chịu, đau nhói lòng.
Nhưng mà, cô còn có thể tìm ai trông nom con cô được nữa. Trước kia còn có mẹ giúp cô, giờ mẹ nằm viện còn không có người chăm sóc, cô chỉ có thể giao con mình cho người khác trông giúp, tự mình đi ra ngoài kiếm tiền.
“Đi!” Hắn đột nhiên ném ra một chữ.
“Làm gì vậy?” Tiểu Ngưng đứng bất động, không hiểu nhìn hắn.
Hắn lại nắm lấy cổ tay cô một lần nữa, nhưng không giống như lần trước, không có giữ chặt đến mức muốn bẻ gãy, kéo cô đi ra ngoài: “Đi đem con tôi trở về ngay lập tức, không thể đẻ nó ở nhà người ta được!”
“Không được, lúc này Dương Dương đã ngủ rồi, khuya quá rồi, đừng có làm phiền nhà người ta!”
“Vẫn còn chưa khuya đâu!” Hắn không cho cô cơ hội cự tuyệt, chỉ cần lôi cô ra khỏi cửa là được