Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 118 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


Sau khi xảy ra sự việc sàm sỡ vừa rồi, Đường Hạo đối với Tiểu Ngưng lại càng thêm coi thường rõ ràng. Thậm chí lúc họ lên xe trở về, hắn không để cho cô lên xe mà định lái đi thẳng, nếu không phải Dương Dương lớn tiếng gọi hắn: “Chú ơi! Dừng xe, mẹ cháu còn chưa lên!” thì có lẽ Tiểu Ngưng đã bị hắn bỏ lại tại nơi đỗ xe, rồi tự ý đem Dương Dương đi mất.



Tiểu Ngưng chạy theo thật nhanh, đến mở cửa xe, ngồi đằng sau.



Khuôn mặt đỏ bừng do chạy nhanh của Tiểu Ngưng nhìn chằm chằm vào hắn, khổ sở đến cực điểm: “Đường Hạo, có phải anh muốn bỏ tôi lại ở nơi đó phải không?”



Đường Hạo giữ im lặng tiếp tục chạy xe, chiếc xe từ từ hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Trầm mặc, là hắn!



Ánh mắt của cô không chuyển động, vẫn dõi theo hắn, chờ hắn giải thích.



Trong xe, không khí trở nên căng thẳng, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng thở hổn hển, run rẩy của Tiểu Ngưng.



Nước mắt của cô dường như sắp tuôn rơi, nhưng cô dùng hết sức để nó không chảy xuống. “Đường Hạo, anh nói đi, anh rốt cuộc là có ý gì hả?” Hắn sao có thể cứ như thế lái xe đi, làm cho cô như con ngốc chạy thục mạng đuổi theo sau.



Hắn rõ ràng là cố ý làm như vậy, làm cho cô khó xử. Ở bãi đỗ xe, bọn họ đã tạo ra một cảnh khiến người khác phải để ý, thu hút ánh mắt của mọi người.



“Mẹ! Đừng khóc!” Dương Dương cũng cũng cảm thấy ‘chú’ có chút quá đáng, nâng bàn tay nhỏ lên lau nước mắt trên mặt mẹ.



Tiểu Ngưng bắt lấy tay của nó, ôm cả thân thể nó vào ngực mình, giống như sợ nó bị cướp đi mất. Nước mắt cô ủy khuất rơi lã chã, chẳng quan tâm đến hắn cười, không để bị hắn dọa: “Dương Dương, nói cho mẹ biết, con có yêu mẹ không? Con sẽ không cam lòng mà bỏ mẹ đi chứ?”




Bước ra ngoài, Dương Dương nói: “Đi, chúng ta đi ăn đi!” Nó cũng không nói chuyện quần áo, trước mắt xảo diệu đổi chủ đề.



Dương Dương hơi thả lỏng tâm tình, nắm tay hai người đi vào trong nhà hàng. Đường Hạo nhìn thực đơn rồi gọi món, sau đó còn gọi thêm hai phần thịt bò.



Mặc quần áo bình thường, Tiểu Ngưng bất an nhìn khắp phía.



Nơi này hết thảy đều sang trọng, đắt tiền,thực khách đến đây cũng đều là người giàu có cao sang. Nam thì đi giày da bóng lộn, nữ thì lễ phục quý phái. Chỉ có cô và con cô là một thân quần áo giản dị thông thường, hơn nữa bây giờ còn là lúc nhà hàng nhiều khách đến nhất.



Nhưng con trai cô thì tốt hơn cô nhiều, một đứa trẻ xinh đẹp thì ăn mặc dù đồ giản dị nhất cũng vần đáng yêu, sẽ không làm cho người ta phải chê cười.



So với nhứng người ở đây, cô cảm giác như mình là là người không nên có mặt. Thậm chí cô còn thấy được mấy nữ khách kia nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, coi thường.



Như thế càng làm cô thêm không được tự nhiên, tâm tư vô cùng khủng hoảng.



Đôi mắt dịch chuyển, thấy được biểu lộ cười nhạo của hắn, trong nháy mắt, cô phát hiện ra có lẽ đây cũng là hắn cô ý, cố ý để cho cô nhận được ánh mắt coi thường từ người khác.



Từ lúc trên đường đi, nỗi ủy khuất trong cô cứ thế lại tăng thêm vài phần. Đầu cô chuyển hướng sang một bên, nhìn về một chỗ, nhìn gì cô cũng còn chẳng rõ. Cô chỉ là không muốn nhìn vẻ mặt trào phúng của hắn, cho rằng chỉ cần bịt chuông thì chuông sẽ không kêu, chỉ cần cô không nhìn hắn thì sẽ không phải chịu sự vũ nhục của hắn.