Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 120 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


Sau khi nói xong, mắt cô ướt nhòe, cô nháy một cái rất nhanh, quay sang một bên.



Kỳ thật Dương Dương cũng đã được đến nơi này rồi, nhưng lúc đó nó còn nằm trong bụng cô. Vì để nuôi dưỡng được con, cô đã trải qua rất nhiều vất vả, trải qua rất nhiều đau khổ mà những cô gái khác không thể chấp nhận nổi. Vì sao hắn thậm chí nghĩ không đến, nhìn không thấy, chỉ biết một mực mà làm tổn thương cô? Nhìn cô đau khổ, hắn rất sung sướng, mở cờ trong bụng hay sao?



Bị cô mắng là “tên chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài” hắn tức giận, đang muốn nổi đóa lên với cô, lại nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô, nội tâm của hắn bỗng thấy đau đớn.



Đáng chết, hắn vì thấy cô bộ dạng cố nén nước mắt mà đau lòng, nhìn cô khổ sở mà tự trách bản thân.



Hai người lớn vì có tâm trạng mà trầm mặc, Tiểu Ngưng vẫn ngồi đó, Đường Hạo cũng vẫn ra vẻ bình thường, cắt lấy miếng thịt bò bỏ vào miệng. Về phần hương vị đặc biệt hay gì đó, hắn cũng không cảm thấy được.



Dương Dương quan sát hai người lớn ngồi hai bên, nó biết mẹ trước kia có quen với ‘chú’, hơn nữa nó cũng xác định đến 90% ‘chú’ chính là ba của nó.



B



ằng không thì tại sao ‘chú’ lại đối xử đặc biệt như thế này với mình, thật nha, liệu có giống như phim truyền hình không? Ba mẹ yêu nhau, cãi nhau nhưng lại có một đứa con, sau bao nhiêu lâu thì lại một lần nữa tìm đến nhau, nhận ra nhau, rồi tiếp tục một cuộc sống gia đình hoàn chỉnh.



Ừ, nó đang đợi ai đó tự nói với nó, rằng ‘chú’ là ba nó.



Nhưng hình như mẹ và ba có chút vần đề, mẹ cùng ba thoáng nhìn rất lạ, không giống như chuyện trên TV, gặp nhau là ôm lấy nhau.



Ừ, hiện tại cũng có vẻ là như thế, nó tôn trọng quyết định của ba mẹ là được. Nếu như mẹ và ba ở cùng một nơi là tốt nhất, còn nếu không được thì nó cũng chấp nhận.




Dưới bụng hắn lại nổi lên một hồi căng cứng, hắn cảm rõ mình đang khao khát điều gì.



Hắn dùng lực hít vài hơi thuốc lá, bực bội nới lỏng cà vạt. Cổ áo có chút mở rộng, lộ ra một vùng mạch tuyệt đẹp, chỉ vì quá nghiêm túc mà nổi lên một tia huyết sắc.



Đắm chìm trong thống khổ Tiểu Ngưng không phát hiện ra hắn đang khác thường, đi đến bên cạnh hắn, khẩn thiết cầu xin: “Đường Hạo nếu như không gặp, anh căn bản cũng không biết đến sự tồn tại của Dương Dương…..!”



“Chính là đã gặp, con của tôi, nhất định tôi sẽ đem về!” Đường Hạo lạnh lùng cắt đứt lời cô, lông mày nhướn cao.



“Nhưng nó cũng là con của tôi, là hết thảy mọi thứ của tôi!” Tiểu Ngưng khóc nhanh: “Tôi xin anh, xin đừng mang nó đi! Anh có thể đến gặp con theo định kỳ, như thế không tốt sao?”



Cô bởi vì suốt ruột khủng hoảng mà thân thể càng kịch liệt run lên. Đồng thời hai luồng phong nhuyễn kia càng rung động cao thấp theo.



Làm cho Đường Hạo thống khổ than nhẹ một tiếng. Hắn đem tàn thuốc ném xuống đất, dung đế giày chà sát.



“Cô cam lòng cầu xin tôi ư?Hả?!” Cặp mắt hiện lên một tai tà ác sắc nhọn đâm thẳng về phía cô, khóe miệng mỉm cười hỏi.



Tiểu Ngưng tuy bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy! Tôi cầu xin anh! Xin anh đừng cướp con tôi đi!”



Hắn đột nhiên kéo cô vào ngực mình, từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay to chuẩn xác đặt lên vùng ngực mềm mại của cô, nói: “Tốt lắm! Dùng thân thể cô giao dịch đi! Chỉ cần cô làm cho tôi thư thái, thì tôi nhất định sẽ suy nghĩ đến lời cầu xin của cô!”