Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 123 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


“Bóng bay? Bóng bay gì mà kì lạ, cháu chưa có thấy bao giờ!” Dương Dương bán tin bán nghi nói, vẻ mặt vẫn khó hiểu hỏi: “Thế vừa rồi là chú chơi bóng bay hay là mẹ vậy ạ?”



Lúc này hai người lớn đều không còn quan tâm đến vấn đề lúc trước đó, thấy Dương Dương hiếu kì như vậy, mồ hôi chảy đầy mặt, không thể đỡ nổi.



Đường Hạo rũ rũ tóc ngắn xuống, che dấu bối rối của mình: “Ừ, là chú chơi!”



“Ha ha. Chú à, chú lớn như vậy rồi mà vẫn còn chơi thổi bóng bay sao? Vậy chú còn không ạ? Cho cháu một cái để chơi đi!” Bóng bay đó thật kì quái, chỉ thấy màu hơi mờ mờ.



Người ở một bên run sợ hồi lâu rốt cuộc cũng có phản ứng: “Dương Dương đừng có làm phiền chú nữa, mau về ngủ đi!”



“Không nha! Bây giờ mới có tám giờ mà! Con không có đói bụng! Muốn chơi cùng chú nữa cơ!” Con trai tỉnh ngủ rồi, lại có tinh thần tốt, thật khó đối phó.



Dương Dương cứ quần quít lấy ‘chú’, Đường Hạo căn bản không thể nào đi được.



“Chú, cháu muốn chơi bóng bay!”



“Chú không còn nữa rồi! Để hôm nào rồi chú mua cả một đống rồi cùng Dương Dương chơi nhé!” Lúc này Đường Hạo chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình ngay, vừa rồi nói cái gì mà bóng bay chứ!



“A, tốt quá, chú nhớ mua cho cháu cái loại kì quái đó nhé!”



“Ừ!” Đường Hạo tùy tiện ứng một câu. “Dương Dương, chú bây giờ phải về nhà rồi! Mẹ cũng một ngày mệt mỏi, cũng nên đi nghỉ sớm, có phải không?”



Biết là hắn đang lừa gạt con, nhưng nghe được hắn đối với mình, trong lời nói có chút quan tâm, trong lòng Tiểu Ngưng không ngừng nổi lên một chút ngọt ngào.



“Rinh! Ring! Ring!” Chuông điện thoại đặt trên bàn trà bỗng vang lên.



Không biết vì sao mà Tiểu Ngưng đột nhiên cảm thấy kinh sợ, dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.



Cô cầm điện thoại, ngập ngừng nói: “A lô, xin chào!”
Đường Hạo nhìn vào người phụ nữ đang khóc trong lòng mình, hắn không có cách nào đẩy cô ra, lúc này hắn thầm nghĩ ôm chặt cô, để cô dựa vào mình.



Thương tâm quá độ khiến Tiểu Ngưng không biết phải làm hậu sự cho mẹ như thế nào, hết thảy đều do Đường Hạo xử lí. Mà hắn cũng không làm mất thể diện nhân gia.



Điều này làm cho Tiểu Ngưng cảm động không nói lên lời, đồng thời cảm nhận được hắn là người cô có thể dựa vào, thật sự rất hạnh phúc.



Thật sự, cô biết hết thảy mọi việc này đều qua rất nhanh. Hắn chỉ vì nể mặt con mà giúp cô làm những công việc này.



Ngày thứ ba sau khi tang sự xong xuôi, Tiểu Ngưng sửa lại phòng của mẹ trước kia.



“Mẹ ơi! Sao hôm nay không thấy chú đến?” Dương Dương đi xung quanh, cứ nhìn đến cửa chính.



“Dương Dương!” Tiểu Ngưng hít một hơi, gọi con lại, ngồi trên ghế sô pha. Nên nói hay không? … Cô thật sự cũng muốn nói cho con biết rõ chuyện của cha nó.



Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ, nháy con mắt to tròn hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”



Nói cho con nghe chuyện của cha nó, kì thực cô cũng đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong sáng, ngây thơ của con, cô lại căng thẳng không rõ có nên nói hay là không.



“Mẹ! Mẹ muốn nói gì với con sao?”



“Ừ! Dương Dương có nghĩ là con có ba không?” Cô nói một lời dạo đầu.



“Dĩ nhiên là muốn, muốn. Mẹ! Mẹ sẽ cho con một người ba sao?” Dương Dương mỉm cười lên. Trời ạ! Mẹ cuối cùng cũng nói chuyện về ba với nó rồi. Nó đã đợi suốt nhiều ngày nay!



“Nếu như chú chính là ba của Dương Dương, Dương Dương có vui không?” Tiểu Ngưng khẩn trương hỏi.



Trong mắt hiện lên ý giảo hoạt, nó rất nhanh chăm chú hỏi mẹ: “Mẹ, chú có đúng là ba của con hay không?” Ha ha, hết thảy đúng như cậu bé đã đoán, tuyệt quá tuyệt quá!