Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 129 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
Dương Dương nở một nụ cười thật rạng ngời, trong miệng nó còn đang lẩm nhẩm ca từ, đủ thấy nó rất vui.
Đường Hạo ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn con trai, với tay lấy cốc nước uống: “Mỗi lần từ nơi đó trở về là vui đến vậy sao? Vào cửa mà không biết chào ai, mới qua hai ngày mà đạo đức đã kém thế thì sau này ba sẽ không cho con đi như vậy nữa, đỡ phí hàng trăm ngàn hàng tháng mời thầy cô đến dạy lễ giáo!”
Đường Ngạo Dương cũng không phải vì thế mà mất vui, nó thách thức nhìn lại cha nó: “Không vấn đề gì! Dù sao ba có mẹ kế mới thì cũng chẳng có thời gian bên cạnh con nữa!”
“Có ý gì hả?” Đường Hạo hỏi một cách rất tự nhiên, phản ứng cũng rất nhanh.
“Không có ý gì cả! Ba! Con muốn đi tắm! Ba tắm cho con đi!” Dương Dương giống như đại lão gia ra lệnh, nhưng động tác của nó thật đáng yêu, hai tay đã vươn ra phía trước.
Đường Hạo chưa từng hầu hạ cho ai, nhìn con trai mình trước mặt hắn tự nhiên thấy thằng bé như già dặn thêm vài phần.
“Lúc trước. con ở với mẹ, con chỉ là một đứa trẻ nhưng chỉ sau hai tháng đã lớn hơn nhiều!” Nó vô tội nhìn ba nó, giương đôi mắt đáng thương lên hỏi: “Không phải những đứa trẻ không có mẹ đều phải tự mình sống độc lập hơn trước sao?”
“Con…” Đường Hạo bỗng nảy sinh cảm giác ác cảm.
“Con còn hơn nhiều đứa trẻ bất hạnh khác. Ít ra con còn có một người mẹ nhưng mẹ lại không được phép ở cùng con, phải đi làm mẹ đứa bé khác!”
Thấy con mình than thở như thế, Đường Hạo không khỏi run lên, không tin hỏi: “Con nói mẹ của con thật sự sẽ làm mẹ của đứa bé khác hay sao?”
Dương Dương lập tức giương lên khuôn mặt muốn khóc đầy ai oán nói: “Vâng! Mẹ muốn có bạn trai! Con cũng từng nói với ba đó là bác Lương Bân. Mẹ muốn làm mẹ mới của con gái bác ý!”
Nghe thấy thế, lồng ngực Đường Hạo như muốn nổ tung ra, toàn bộ khí tức muốn phát tiết ra ngoài, tứ chi hắn không ngừng run lên, nhìn chằm chặp vào con trai hỏi: “Sao con không ngăn mẹ con lại? Con muốn mẹ con đi làm mẹ của đứa trẻ khác sao?”
“Nhưng nều là người khác thì không thể pha ra hương vị này!”
“Ha ha…” Tiểu Ngưng ngượng ngùng nở một nụ cười đẹp như hoa, trên má không khỏi ửng hồng như táo chín.
Lương Bân nhìn cô mà ngây ngốc.
Tiểu Ngưng xoay người giả vờ như có việc phải làm.
“A! Đúng rồi! Ngày kia công ty có dạ hội, em đi cùng anh có được không”
“Dạ hội…” Giọng nói Tiểu Ngưng sờ sợ nói: “ Không được! Em không thích hợp…Không tiện để tham gia….”
“Ha ha.. Không cần phải sợ! Buổi tối anh đưa em đi chọn lễ phục!”
“Vâng… Được ạ!” Lương Bân mỉm cười nói như thế khiến Tiểu Ngưng không thể từ chối nổi, thật là một loại áp lực bá đạo.
Lương Bân quả là một người đàn ông tỉ mỉ biết cách chăm sóc phụ nữ, anh ta dẫn Tiểu Ngưng đi khắp các cửa tiệm để lựa chọn trang phục phù hợp nhất với cô. Cuối cùng Tiểu Ngưng lại lựa chọn một bộ lễ phục tuy cổ điển nhưng vẫn khá đẹp.
Bất quá, không phải vì Tiểu Ngưng không muốn diện đẹp, để lộ những đường cong cơ thể mà điểu đặc biệt ở bộ lễ phục này là nó có một chiêc khăc lụa quấn quanh cổ, vừa vặn giúp cô che vết xăm kia đi.
“Anh Lương, cám ơn anh! Mấy ngày nữa em sẽ gửi anh tiền lễ phục này!”