Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 139 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Thân mật?” Đường Hạo ở trong lòng tự nhiên lại xuất hiện một tia cười lạnh. So với trong quá khứ thì ngay cả lúc ăn sáng cũng không xa cách như thế này.
“Ừ… Vậy tôi đây ăn hết vậy!” Rất nhanh, hắn đem hai bát hợp lại làm một, ăn xong sau đó đứng lên.
“Ăn nhiều quá!! Bụng thật khó chịu! Ai dazz… phải đi hoạt động một chút cho thông thoáng mới được!”
Tiểu Ngưng cũng đứng lên, cho là hắn chuẩn bị ra về nên tiễn khách: “Đi đường lái xe cẩn thận một chút!”
“Ơ… tôi còn chưa muốn về!” Đường Hạo giang rộng đôi tay, cười khẽ nói: “Xem ra em chỉ mong tôi mau sớm ra khỏi đây thôi!”
“Anh không phải là đã ăn xong rồi sao? Cũng đã đến lúc phải về rồi!” Cô chỉ chỉ lên đồng hồ treo tường ý bảo hiện tại cũng đã khuya rồi.
Đường Hạo đem hai tay khoác lên vai cô, nói: “Tiểu Ngưng, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em bây giờ, có thể chứ?”
Tiểu Ngưng đề phòng hắn, bàn tay nhấc tay hắn ra, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì để nói vào ban ngày! Giờ tôi có chút mệt mỏi!” Không chỉ vậy mà còn rất đói nữa, cái này cái nọ đều bị hắn ăn hết rồi. Cô căn bản vẫn chưa bỏ được cái gì vào bụng.
“Ban ngày? Ban ngày không phải là em còn phải làm việc sao?”
“Sau khi tan ca thì có thể, không thể nói chuyện vào đêm hôm khuya khoắt như thế này. Cô nam quả nữ sẽ dễ bị người ta dèm pha!”
“Sau khi tan ca không phải em còn cùng người đàn ông kia nói chuyện sao? Không phải là bạn trai em sao?” Đường Hạo nói câu này xong, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Hắn giống như đang khó sống, chân mày nhíu lại khó chịu giận hờn, tình cảm chân thành giống như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhưng lại bất lực đứng im không thể giành về.
Thanh âm ôn tồn vang lên trong đêm khuya, giống như có lực hút tất cả mọi thứ chung quanh, tầm mắt của Tiểu Ngưng cũng bĩnh lặng nhìn vào mắt hắn.
“Không phải sao? Lúc em trở thành bạn gái của kể khác tôi mới nhìn rõ được em. Nhưng em là mẹ của con trai tôi, dù thế nào thì….” Hắn đẩy cô ra, ánh mắt thâm tình nhìn cô. Không biết hắn vô ý hay cố ý mà nửa câu nói sau lại ngừng lại, không muốn nói ra cho cô nghe.
Tiểu Ngưng cũng bởi vì câu nói đang dang dở đó mà cảm động đến bật khóc.
“Nhớ rồi sao? Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn mong được nhìn thấy em, bây giờ thì đã thỏa lòng…” Hắn dùng đôi môi mỏng thay thế ngón tay, giống như lúc trước hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Tiểu Ngưng không có tránh, để mặc hắn hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt mình: “Ơ! Anh nói em rất khó coi!”
“Kì thật, sau đó tôi mới biết em rất xinh. Xúc giác của tôi rất nhạy nên tôi biết em có một đôi mắt rất to…” Môi mỏng của hắn rơi trên ánh mắt của cô.
“Cũng biết em có một chiếc mũi nhỏ, rất thẳng..” Từ mắt, hắn hôn dọc xuống chiếc mũi nhỏ.
“Còn nữa, tôi thích nhất là cánh môi của em, không quá mãnh liệt nhưng lại là…” Hắn dừng lại trên cánh môi của nàng, sau đó hôn thật sâu, thật sâu.
Sau khi hắn hôn môi xong, Tiểu Ngưng liếm láp trên cánh môi của cô, cô mới cảm nhận được hương vị hắn còn lưu lại trên đó.
“Khi lần đầu tiên tôi nhận ra em, tôi đã nghĩ em và em trong suy nghĩ của tôi giống nhau như đúc vậy!” Đường Hạo lộ ra một nụ cười đầy mị lực. Bộ dạng của hắn lúc này đủ để khiến toàn bộ phụ nữ chết vì vẻ đẹp của hắn.
Có thể có được một ánh mắt thâm tình như thế kia là đủ hạnh phúc một đời.
Tiểu Ngưng một lần nữa lại thất thần lạc vào trong mê cung mị lực cuồng luyến của hắn, hắn chân thành lại thâm tình, hơn nữa lại đơn thuần hiểu rõ tình thực bên trong bản thân của cả hai người.
Thật tình chỉ cần hắn cho cô một nụ cười ngọt ngào, một lời nói ấm lòng, chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô hạnh phúc suốt đời mà quên đi những tổng thương hắn đã gây ra.