Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 158 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


“Nếu cô còn còn tự trọng thì đừng có làm kẻ thứ ba đi phá hoại tình cảm của người khác. Tốt nhất cô nên rời khỏi Đường Hạo, nếu không đợi một ngày nào đó nó chán cô rồi thì cái gì cô cũng không chiếm được. Lúc đó, Dương Dương nó cũng không muốn có một người mẹ giống như cô, nên cô không cần viện cớ này để lưu lại. Nếu cô đồng ý rời đi, tôi có thể bảo đảm sẽ khiến Đường Hạo không quấy rầy cô. Cô sẽ hoàn toàn tự do. Xin hãy rời khỏi con trai của tôi, có được không?” Những lời cuối cùng trước khi rời đi của Đường phu nhân cứ văng vẳng bên tai Tiểu Ngưng.



Những lời này như một xô nước lạnh dội lên người Tiểu Ngưng, khiến cô tỉnh lại.Cô không nên lún sâu vào hắn. Hắn rồi cũng sẽ cùng người phụ nữ khác kết hôn. Cô sao lại muốn mình trở thành người đàn bà đê tiện, không biết liêm sỉ đi phá hoại gia đình người khác bị người ta coi thường phỉ nhổ. Không, không bao giờ, cô không muốn bị người ta khinh ghét, rồi còn cả con cô nữa, nó cũng sẽ bị coi thường giống như cô.



Khó sống, thật sự rất khó chịu đến mức nước mắt tuôn ra. Cô bất lực co tròn mình lại trên ghế sô pha.



Đây là việc quá khó khăn, cô phải rời đi khỏi hắn, rời bỏ con của cô. Yêu hắn suốt sáu năm qua, mỗi ngày cô đều khao khát được nhìn thấy hắn, mỗi phút mỗi giây đều không quên được hắn.



Chẳng lẽ số phận của cô chỉ là được nép vào một góc khuất, trộm nhìn hắn, hay chỉ được chạm vào hắn trên những bức ảnh trong mỗi tờ tạp chí sao?



Cô nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống.



Cô rất thích mỗi ngày vừa mở mắt là được trông thấy hắn. Được nấu cơm cho hắn, nhìn hắn ăn đồ ăn cô nấu, giặt quần áo cho hắn, mỗi ngày có thể đấm bóp lưng cho hắn. Cô thích nụ hôn nồng nàn của hắn, thích nghe tiếng thở nóng bỏng và mãnh liệt của hắn, thích ngẫu nhiên giống như đứa trẻ cùng cô đùa giỡn.



Nghĩ đến đây, khuôn mặt đầy nước mắt bỗng xuất hiện một tia hạnh phúc, rất nhanh, giống như phù dung dưới nước, sớm nở chóng tàn, như gió thoảng mây trôi mà biến mất.



Giờ đây, hắn đối xử với cô rất tốt, khiến cô cảm thấy quyến luyến không rời. Cô không muốn khoảng thời gian được sống với hắn như một gia đình này sẽ bị phá bỏ.



Vì sao cô không thể có được tình yêu? Chỉ vì thân phận cô thấp hèn thôi sao? Sáu năm trước cũng vậy mà sáu năm sau cũng vậy, đây rốt cuộc số mệnh hay nghiệp chướng của cô?



Nước mắt lại tràn ra càng nhiều, từ đôi mắt đã sưng đỏ của cô chảy xuống. Cảm thấy thật cô độc, bất hạnh, khoảnh khắc này cô chỉ muốn được nhào vào lòng hắn, muốn hắn ôm chặt lấy mình, được nghe một lời hứa từ miệng hắn.
Hắn là thế, không chút giấu giếm tự mình nói với cô, hắn đang ở cùng người phụ nữ khác.



Ha ha…. Hắn căn bản không để ý đến cảm giác của cô, ngay cả một lời nói dối cũng không muốn nói với cô.



***************************



“Hạo! Ai vừa gọi cho anh vậy?” Trở lại chỗ ngồi, Tiền Lỵ Nhi cầm dao nĩa, xắt đồ ăn trong đĩa, hai mắt nhìn biểu tình trên khuôn mặt hắn.



“Người thuê nhà!” Hắn tùy tiện đáp, cũng chẳng để ý.



“Vâng! Có việc sao? Nếu vội thì anh cứ đi!” Tiền Lỵ Nhi giả bộ rất hiểu chuyện, rộng lượng nói.



Đường Hạo liếc nhìn cô một cái, rồi nói nhanh: “Không có việc gì quan trong cả! Để mai!” Tất cả mọi phụ nữ đều thế hay sao? Được hắn cưng chiều sinh kiêu, dám bảo hắn trở về.



Hắn nhất định phải để cho cô ta hiểu thân phận của mình là gì. Cô không có quyền gì cả, trong hợp đồng cũng đã ghi rất rõ cô không có quyền quản lí xem hắn đi đâu hay ở cùng ai.



“Vâng! Tuyệt vời!” Tiền Lỵ Nhi mỉm cười vui vẻ, chớp mắt hỏi: “Vậy hôm nay đi chơi theo sự sắp xếp của em nhé!”



“Được!” Đường Hạo nhếch mày kiếm. Động tác đơn giản nhưng lại có mị lực vô cùng, đủ để hút hồn cô gái đối diện, thậm chí cả những cô gái xung quanh cũng thần hồn điên đảo vì hắn.