Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 164 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


Hắn hiểu được, nhất định do hôm nay hắn quá nhẫn tâm với cô.“Anh… ” Khuôn mặt lúc trước còn trắng bệch bỗng đỏ thành một mảng, cô cảm giác có ai đó vừa tát vào mặt mình, bỏng rát, nóng bỏng, muốn được chườm nước đá ngay lập tức: “A… đau quá … đau quá…!”Đâu đến mức cô chẳng còn bận tâm đến những lời châm chọc của hắn. Mặt đỏ như hòn than, nước mắt nòng hổi rơi xuống: “Tôi đau quá!”Cô cần phải tắm ngay lập tức, nếu muốn dễ chịu hơn thì phải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ!Cô cố gắng chịu cảm giác đau đớn cực độ giữa hai chân, nhấc chân muốn bước đi. Nhưng đi chưa được nổi nửa bước, đôi chân mền nhũn căn bản không thể chịu được sức nặng của thân thể cả người ngã trên mặt sàn, phát ra những âm thanh trầm đục.Đường Hạo định thần nhìn con người đang nằm sấp khổ sở trên sàn nhà. Tại sao cô ta phải tỏ ra kiên cường đến vậy? Không thể nói một câu nhờ hắn đem cô đi tắm hay sao?Tốt! Nếu cô đã khí khái như vậy thì hắn sẽ cho cô toại nguyện!Đường Hạo lại nhìn người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà, dấy lên một chút đau lòng. Thế nhưng hắn vẫn nói một cách tàn nhẫn: “Bị đau như vậy rồi, mà cô còn không học được cách an phận hay sao? Còn muốn bỏ đi đến đâu, hả?”Vừa nói chuyện, thân thể của hắn cũng đè xuống không cho cô nhúc nhích.“Anh …buông tôi ra…. tôi muốn ….đi tắm!” Tiểu Ngưng đẩy hắn ra, thét lớn. Cảm giác đau đớn khiến cô gần như choáng vàng, hoa mắt ù tai, khổ sở vô cùng, từng lớp mồ hôi lạnh cứ toát ra trên trán, thân thể cô run rẩy kịch liệt. Cô không chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi!“Không được! Tôi chính là muốn cho cô biết cảm giác thống khổ là như thế nào!” Hắn vẫn cứ ôm lấy cô trong ngực, nhất quyết không chịu buông tha, khiến cô không thể động đậy.“Đường Hạo, anh là tên ác ma! Ma quỷ đáng sợ…” Tiểu Ngưng căm phẫn dùng đôi tay còn chút sức lực đánh liên tiếp lên người, trên cả mặt của hắn.Đường Hạo chỉ cần dùng một tay đã khống chế được hai bàn tay của cô, lạnh như băng nói: “Nhớ cho kĩ, bàn tay này cô đánh tôi, nhất định tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt! Nếu cô còn đủ thông minh, tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho tôi!”Thân thể đau đớn, Tiểu Ngưng không còn cách nào khác là phải cầu xin hắn. Tiếng cầu xin rời rạc, nhỏ bé vang lên: “Cầu … cầu xin anh… để…cho …tôi … đi tắm rửa. Tôi… thật…sự.. rất đau!”Cô tận lực cầu xin hắn, nhưng vẫn cố nới rộng khoảng cách giữa hai người, lết chân không muốn hắn phải giúp mình.Chứng kiến bộ dạng đau đớn cùng tiếng kêu van xin khẩn thiết của cô, hắn rõ ràng trong lòng rất bấn loạn. Môi mỏng co rúm một cái, hắn dùng lực nhắm mắt mình lại, trong lòng tự nói với chính bản thân mình: tuyệt đối không được mềm lòng với cô, không thể đối xử tốt để rồi cô lại tiếp tục làm càn.Hắn nhất định phải để cho cô vĩnh viễn không quên được sự đau đớn này, cho đến tận khi chết phải ghi nhớ rõ duy nhất một người chính là hắn.Mở mắt ra một lần nữa, hắn không còn phân vân gì, vẻ mặt cực lì tàn khốc.“Đây là đau đớn cô phải gánh chịu! Cứ từ từ mà “hưởng thụ”! ”Nói xong, hắn ôm lấy cô, môi mỏng của hắn áp xuống đôi môi sưng đỏ của cô. Sau một lúc, hắn buông cô ra, xoay người rời khỏi phòng, không quên đóng chặt cửa lại. Hắn rất sợ, nếu còn lại lại sẽ không kiềm được lòng mà đem cô đi tắm rửa sạch sẽ.Nằm lại trên sàn nhà, Tiểu Ngưng vô vọng nhìn cửa phòng đóng lại. Không thể tin được, hắn cứ như vậy mà rời đi.Nghĩ đến bộ dạng đáng sợ vừa rồi của hắn, cô nhịn không được mà run rẩy. Vì cái gì mà hắn trở nên đáng sợ kinh khủng như vậy? Cho dù sáu năm trước cô cũng đã từng có lần bỏ hắn đi như thế này thật, nhưng hắn cũng đâu có đáng sợ như vậy. Hắn cũng không có giống trước kia, ngay cả khi cô tè dầm thì vẫn mỉm cười nói đó là chuyện bình thường thôi.Nhưng bây giờ hắn lại hung hăng tàn nhẫn đối xử với cô như thế này, ngay cả việc cô muốn được tắm rửa sạch sẽ thôi hắn cũng không cho. Đau khổ đến không muốn sống, nước mắt nóng bỏng cay xè hòa lẫn cũng những giọt mồ hôi dính chặt những sợi tóc rối loạn trên gương mặt cô: “Đường Hạo, tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhân đến thế này!”Từng cơn đau đớn ăn mòn cơ thể, cô lâm vào hôn mê.***************************“Chết tiệt! Cô ấy sẽ không sao phải không?” Một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng cất tiếng hỏi, lo lắng nhìn không chớp mắt lên người phụ nữ đang hôn mê trên giường bệnh.Tay hắn rúc trong túi quần, khuỷu tay gấp khúc, không biết đang tức giận với ai đó hay là với chính bản thân mình.“Hả?! Cậu gọi tôi đó hả?” Một cô gái mặc áo blouse trắng mở to hai mắt, nhìn trừng trừng vào hắn: “Nếu cậu còn gọi tôi như vậy thì tôi sẽ mặc kệ cô ta.”Người đàn ông không hề để ý đến ánh mắt bất mãn của cô ta, đợi một lúc lại tiếp tục hỏi: “Cô ấy có vấn đề gì không?”“Cậu nói thử xem! Nghiêm trọng đến mức để cho một trưởng khoa phụ sản như tôi phải ngồi đây để giải thích cho anh nghe cơ quan sinh dục của phụ nữ kết cấu như thế nào! Cậu nói thử xem liệu có thể không có vấn đề không, hả?” Cô gái tức giận đền mức chỉ muốn thay người đang hôn mê kia cho hắn vài cái bạt tai.“Nhìn mà biết được thì tôi đã không phải hỏi cô. Tôi chỉ muốn biết cô ấy liệu có tỉnh lại hay không? Có xuất hiện viêm nhiễm gì hay không thôi?” Hắn nhăn đầu lông mày lại, thẹn quá hóa giật nói.“Nếu không có bị viêm thì cô ấy sao lại hôn mê đến thế kia hả? Cậu cần phải biết rằng bộ phận sinh dục của phụ nữ rất dễ bị lây truyền, phát sinh nhiều vấn đề. Cần phải dùng thuốc để điều trị!”Nữ bác sĩ lau rửa sạch sẽ cho Tiểu Ngưng, không để ý xem người đàn ông đứng bên có thấy ngại hay không: “Đường Hạo! Cậu muốn biết hiện tại cô ấy trong người có bị viêm hay không đứng không?... Cậu xem đống bông gòn này đi. Nhìn chúng thôi cũng đủ biết cô ấy bị như thế nào rồi, đến bản thân tôi còn thấy lạnh cả người. Thật không ngờ cậu lại gây thương tích đau đớn thế này cho cô ây, lại còn bỏ mặc suốt một ngày một đêm mới đưa đến bác sĩ. Cậu thật đúng là ác tâm!”Hắn đứng yên, mặc cho nữ bác sĩ kia trách cứ, rồi lại nhìn cô ta không biết đã sử dụng đến bao nhiêu bông lẫn khăn ướt. Nhìn chúng đầy vết máu lại thêm vào một chất dịch màu vàng vàng, môi hắn nhếch lên, không biết đang châm chọc cho sự lãng phí mấy thứ này hay là đau lòng cho người phụ nữ đang nằm bệnh kia?Nữ bác sĩ bỗng ngẩng đầu lên, nhìn hắn thật lâu mới hỏi: “Cậu vì lí gì mà không đưa đến bác sĩ sớm? Có phải cậu cố ý muốn cô ấy sinh bệnh, đúng không?”“Tôi mời cô đến khám cho cô ta chứ không phải đến để phân tích suy nghĩ của tôi” Đáng chết! Nếu sớm biết trước thế này, hắn sẽ không bao giờ mời còn tiểu nha đầu lắm lời này đến khám.“À… xét theo vai vế, cậu còn phải gọi tôi bằng “cô” đấy nhé! Đừng có lên mặt với tôi!” Cô gái kia nhắc nhở hắn nói chuyện phải có trên có dưới. Đứng dậy, phân tích cho hắn hiểu: “Nhất định là do cậu cố ý đúng không? Mất bao nhiêu nội lực mới khiến cô ấy ra nông nỗi kia, nếu mà khỏe lại sớm thì mọi công sức đều đổ song đổ bể, đúng không nào?”Nữ bác sĩ lại bôi thuốc sát trùng cho Tiểu Ngưng, tức giận tiếp tục hỏi: “Tôi thật sự hoài nghi có đúng là cậu làm cô ấy bị thương đến mức này không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một trường hợp nặng thế này, cảm ơn cậu đã cho tôi được mở rộng tầm mắt!”