Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 288 :
Ngày đăng: 01:52 19/04/20
Đường Hạo có chút xấu hổ, đi đến bên cạnh con mình. Hắn nâng mặt của nó lên, lau đi những giọt nước mắt: “ Bảo bối, đừng khóc…”
Dương Dương đẩy mạnh tay của ba nó ra, hai mắt mở to, nói lớn:“ Không phải bảo bối! Con không phải là bảo bối gì cả. Ba gạt con! Ba đã nói sẽ không kết giao bạn gái, đã thề không yêu ai khác ngoài mẹ của con! Nhưng bây giờ thì sao? Ở trong này có đồ của phụ nữ! Ba đừng nói với con đó là đồ của người hầu, con không tin đâu!”
Đường Hạo bị con trai mình nói, đỏ mặt đến tận mang tai, không biết phải làm thế nào mới dỗ được nó. Bây giờ, có một số chuyện hắn còn chưa chắc chắn, chưa đi điều tra xác minh, cho nên vẫn chưa tiện nói ra. Nếu không, đối với Dương Dương mà nói, đó chính là một loại thương tổn.
“ Dương Dương, ba có thể nói cho con biết: ba không hề thay lòng đổi dạ. Ba yêu nhất vẫn là mẹ của con!”
Dương Dương lau đi nước mắt, giữ lấy hai tay của ba nói, nói: “ Ba, nếu ba yêu mẹ, như vậy cũng đừng có kết giao bạn gái có được không?” Nói đến đây, Đường Ngạo Dương đem hết đống đồ trang điểm ném vào sọt rác.
Đường Hạo nhìn hành động của con, cũng không có ý ngăn cản.
Tiếp đó, Dương Dương lôi đống quần áo nữ trong tủ ra, như trả thù mà ném thẳng xuống sàn nhà. Có một số bộ treo ở vị trí cao, nó không với tới, thế là liền treo ngay lên tủ áo lấy xuống. Nó chẳng quan tâm đến chỗ quần áo phía dưới có bị bẩn hay không, nhanh chóng ném quần áo của Bạch Phương Úc xuống hết sàn nhà.
Động tác liên tục, tốc độ nhanh chóng.
Nhìn hành động linh hoạt và bá đạo của con trai, Đường Hạo nhịn không được lại nhớ đến Bạch Phương Úc. Người phụ nữ kia lúc tỉnh cũng có bộ dạng như thế này.
Nhìn thấy con nhảy xuống tủ quần áo, dùng chân dẫm đạp lên đống quần áo vừa vứt xuống, Đường Hạo liền ôm lấy nó, nói: “Được rồi! Không cần phải như vậy! Đừng giống như đứa bé điên ngoài đường!”
“ Không cần! Con muốn giẫm! Con muốn giẫm!” Hai chân Dương Dương đá loạn xạ trên không, giãy dụa thoát khỏi cánh tay Đường Hạo, “ Ba, thả con xuống! Con muốn xuống dưới!”
Trong mắt Bạch Phương Úc chợt lóe lên tia kích động, cũng đau lòng nhìn đứa trẻ. Âm thầm thở dài một hơi, Bạch Phương Úc dời ánh mắt nhìn về Đường Hạo phía sau: “ Hạo, em nghĩ em nên trở về khách sạn! Anh ở lại cùng con nhé!”
Nghe tiếng khóc kịch liệt bên tai, Đường Hạo nhẹ nhàng gật đầu: “ Anh không tiễn em được!”
“ Yên tâm! Em đi một mình được! Về khách sạn, em sẽ gọi điện cho anh!” Hiện tại, thẳng bé đang kích động như thế này, cô tốt nhất là nên đi. Đợi một thời gian sau, cô sẽ từ từ nói chuyện, làm thân với nó. Về điểm này, cô rất tự tin bản thân sẽ làm được.
Bạch Phương Úc nhìn hai cha con trước mặt, có chút luyến tiếc rời đi.
“ Cô chờ chút! Chưa cần phải đi!” Dương Dương dùng sức đẩy cánh tay to của ba nó ra, nhảy xuống mặt đất.
“ Dương Dương, làm sao vậy?” Bạch Phương Úc khó hiểu nhìn cậu bé. Chẳng lẽ đứa bé này lại thay đổi, yêu quý mình nhanh như thế sao? Cậu bé muốn mình ở lại?
Dương Dương bước nhanh lên lầu. Chỉ thấy sau đó, từng kiện quần áo được ném từ trên lầu xuống sàn nhà tầng dưới.
Đường Hạo cùng Bạch Phương Úc đều choáng váng, mắt nhìn từng kiện quần áo đáng bay xuống.
“ Đồ phụ nữ xấu xa giả dạng mẹ của tôi, dụ dỗ ba, lừa gạt tôi! Tôi ghét cô! Tôi ghét cô….”
Sắc mặt Đường Hạo cho tới bây giờ cũng chưa từng có đen như vậy, ngẩng đầu lên nhìn cái đầu nhỏ lộ ra từ ban công trên lầu, quát: “ Dương Dương, con càng lúc càng quá phận rồi đấy! Không còn giáo dưỡng nữa ư?”