Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 317 :
Ngày đăng: 01:53 19/04/20
Mình tại sao lại biết nơi này có vòi nước nhỉ?- Bạch Phương Úc đưa mắt nhìn bốn phía. Rõ ràng đây là một chỗ rất bí mật, Đường Hạo cũng chưa từng nói với cô điều này, tại sao mọi thứ ở đây đều quen thuộc đến vậy?
“ Mẹ….Có phải là mẹ đó không? Có phải không?” Nhị Nhị dùng sức cầm lấy cánh tay của Bạch Phương Úc, đôi tay này rất giống tay của mẹ.
“Đến cùng thì có phải hay không? Cô là mẹ của bọn cháu có đúng không? Mẹ….mẹ ngay cả Dương Dương cũng không nhận ra ư? Mẹ….!”Dương Dương dùng sức níu lấy quần áo của Bạch Phương Úc, dùng lực đong đưa.
Tiếng hai đứa trẻ vang lên phảng phất như có ma lực, không ngừng kích thích đầu cô, đau nhức giống như bị chia năm xẻ bảy.
Đau…..Đau…….Đau quá!
“Aaaaaa!” Cô đau đến không chịu được, hai tay ôm lấy đầu, cả người ngồi xổm xuống.
Loại đau đớn thần kinh này trong nháy mắt đã khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Thân thể run rẩy kịch liệt, từng chỗ trên người cô không ngừng nhúc nhích.
Dương Dương và Nhị Nhị đều sợ hãi cùng nhau lui về phía sau vài bước: “ Cô…cô làm sao vậy? Cô đau nhức ở đâu?”
“ Cô à, bọn cháu sẽ không hỏi nữa! Chúng cháu đỡ cô về phòng nhé!”
Dương Dương tiến lên một bước, muốn nâng cô dậy.
Sợ dọa bọn trẻ hoảng sợ, Bạch Phương Úc liền nhịn cơn đau đớn kịch liệt, cố gắng đứng người lên. Tay cô lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, xoa mặt bọn trẻ nói: “Cô …..không có chuyện gì! Các cháu…ở đây chơi, cô…vào phòng nghỉ ngơi một lát!”
Nói xong, cô suy yếu đi vào phòng, nơi đó có thuốc. Cô cần thuốc ngay bây giờ.
Hai đứa trẻ lo lắng đi theo phía sau lưng cô. Dương Dương và Nhị Nhị lo lắng tràn đây trên mặt, nghi hoặc nhìn lẫn nhau.
“Dương Dương, có phải chúng ta làm hơi quá đáng rồi không? Cô ấy dẫm phải phân chó nên mới thành đau đầu như thế này!” Nếu như chính mình dẫm lên, cô bé thật sự muốn đem chân mình đi bằm vằm, nghĩ cũng đã thấy buồn nôn rồi.
“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ nhìn thấy cô đang kinh hãi, lo lắng hỏi.
“Cô làm sao vậy?” Dương Dương và Nhị Nhị lúc này cũng cùng nhau chạy đến, bốn con mắt to nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
Bạch Phương Úc nhìn hai đứa trẻ, miệng khé động đậy. Đây là các con của cô, là những bảo bối của cô. Cô không phải là ‘cô’ của bọn nó, cô là mẹ….
“Bạch Phương Úc, con là con gái của chúng ta! Là Bạch Phương Úc con gái của chúng ta!” Tiếng cha mẹ lại một lần nữa vang lên bên tai cô, đánh tan suy nghĩ vừa toát ra của cô.
Không! Cô là Bạch Phương Úc, không phải Lục Giai Ngưng. Những đứa trẻ này không phải là con của cô, không phải là của cô….
“Em chính là Ngưng của tôi!Em là Ngưng của anh!” Tiếng Đường Hạo lúc trước lại vang lên bên tai cô.
Trời ơi! Cô rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?
“Cô à, có phải cô không khỏe ở đâu không? Cô có thật là mẹ của chúng cháu không? Có phải không?” Nhị Nhị cầm lấy cánh tay của ‘cô’, liên tiếp một tiếng lại một tiếng hỏi.
“Cô à, cô thử suy nghĩ một chút đi! Sao cô biết chỗ kia có vòi nước vậy?”
Nhìn hai đứa trẻ liên tiếp hỏi, Bạch Phương Úc một đầu phủ sương mù, cô cũng muốn biết. Cô cũng muốn biết mình là ai.
“Đường Hạo! Đường Hạo! Anh ở đâu?” Bạch Phương Úc đột nhiên tránh khỏi tay của vú Từ, đẩy hai đứa trẻ ra, chạy ra phía bên ngoài.
“Bạch tiểu thư! Cô muốn đi đâu?”Vú Tử lo lắng mà chạy theo ra bên ngoài. Bất quá, người năm mươi tuổi như bà làm sao đuổi kịp, thoáng cái đã bị Bạch Phương Úc bỏ xa: “Bạch tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Các người yên tâm đi! Tôi đi tìm Đường Hạo! Tôi đến công ty của anh ấy!” Bạch Phương Úc chẳng quay đầu lại nói lớn. Bây giờ, cô phải đi tìm Đường Hạo. Có lẽ chỉ có hắn mới giúp được cô.