Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 335 :

Ngày đăng: 01:53 19/04/20


 



Edit: Meimoko



____



Một người đàn ông to cao quần áo âu phục màu đen đem một phụ nữ đẩy lên phía trước, sau đó cúi người, nói: “ Thiếu gia, tôi đã mang cô ta đến rồi đây!”



“Ừ!” Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm sau đó chậm rãi đứng dậy từghế sa lon. Kỳ thật, người phụ nữ này chưa hề có hành động gì động tayđộng chân làm hại Tiểu Ngưng, nhưng nhìn bộ dạng cô ta phẫu thuật thẩmmĩ biến thành Tiểu Ngưng là hắn không tài nào chịu nổi.



Người đứng đằng sau cô ta, kẻ chủ mưu cho tất cả- cái tên Chu Thích ngu ngốc kia đã ném cô ta đến cho Đường Hạo,để hắn ta và Tiểu Ngưng thật sự có thể được ở chung một chỗ, theo đóthuận tiện mà chiếm luôn sản nghiệp của Bạch gia.



Chỉ có điều thật không ngờ mưu kế của hắn lại bị bại lộ, công sức một năm sắp đặt mọi chuyện đã tan thành mây khói.



“ Anh rốt cuộc muốn xử trí tôi như thế nào?” Người phụ nữ nàymặc dù có vẻ ngoài giống với Tiểu Ngưng nhưng bên trong thì hoàn toànkhác. Tròng mắt cô ta phát ra vẻ điên cuồng như người có bệnh.



Điều này làm cho Đường Hạo không thể không lo lắng. Hắn đâu có thểbắt nhốt một người, cướp đoạt quyền tự do của người khác. Cho nên, hắnchỉ có thể làm cho cô ta bớt đi oán hận, tha cho một con đường sống, từnay về sau không dây dưa gì đến cuộc sống của hắn là tốt rồi. Có câu,thà đắc tội với người quân tử chứ tuyệt đối không thể đắc tội với kẻtiểu nhân.



Hắn cười nhạt một tiếng, nở nụ cười hòa nhã: “ Vị tiểu thư này, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận ý như thế! Đường mỗ tôi tuyệt đối sẽ không muốn tổn thương cô đâu!”



Cô gái châm chọc cười to, sau đó nghiến răng ken két nói: “ Không tổn thương tôi? Hừ, vậy nhốt tôi ở chỗ này làm gì?”



“ Vì có một số chuyện chưa giải quyết được, muốn mời tiểu thư ởđây làm khách vài hôm thôi mà! Tiểu thư, nếu có gì hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi cô!” Đường Hạo ôn hòa nói, đối mặt với người hơi biến tháivẫn nên lịch sự một chút, nếu không sợ rằng chẳng thể nói được câu nào,không những thế lại còn khiến cô ta tăng thêm địch ý. Hắn không thể đểcho người nhà của mình có một chút uy hiếp nào đó từ bên ngoài.
Lục Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn người ngồi trên ghế, hỏi: “ Chuyện này có nên cho Tiểu Ngưng biết không?”



Đường Hạo thổi ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên nói: “ Đừngcho cô ấy biết. biết chỉ thêm phiền. Cô ấy mà biết có người giống mìnhchắc lại bị hù đến phát khiếp! Để sau hãy nói, tạm thời mọi chuyện cứ xử lý như vậy đã!”



Lục Phong đồng ý gật đầu: “ Suy nghĩ của thiếu gia càng ngày càng nhẵn nhụi rồi!”



“Phải không? Ha ha…..” Đường Hạo không muốn tiếp tục đề tài này, bị người ta nói suy nghĩ nhẵn nhụi, hắn cũng không mấy quan tâm: “ Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Chu Thích! Con người này không thể không đề phòng!”



“Đúng vậy! Theo như báo cáo, hắn bây giờ vẫn bình thường, ở cạnh cha mẹ của mình!”



Chu Thích chỉ làm ra một phiên bản của Tiêu Ngưng, nhưng chưa làm rachuyện gì gây tổn thương đến người nào. Cho nên, cho dù người này cóbiến thái đi chăng nữa thì báo cảnh sát cũng không có biện pháp bắt hắn. Trước mắt chỉ có thể cho người theo dõi hắn thôi.



*************



Lục Giai Ngưng đem một bó hoa cúc đặt trước bia mộ kia, sau đó ngồi xuống: “ Bạch Phương Úc, thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Đó là tên của chị, vậymà….. Chị sẽ không tức giận em chứ? Hy vọng chị không giận…”



Một cơn gió nhẹ thồi qua đùa nghịch mái tóc, Lục Giai Ngưng thuận tiện đem tóc cột lại phía sau, tiếp tục nói: “ Thật không ngờ, lúc chúng ta gặp nhau đến bây giờ đã cách hẳn một năm! Thờigian mà chúng ta được ngồi cạnh nhau quá ngắn ngủi, mọi chuyện còn chưasáng tỏ, chị sao nỡ lại đi sang thế giới bên kia?”



Kính râm cỡ đại không thể che giấu đi sự khổ sở của cô, nước mắt dọc theo mắt kính chảy xuống dưới.



Đường Hạo kéo Tiểu Ngưng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy: “Đừng buồn,anh sẽ giúp em tìm đáp án, cũng sẽ giúp Bạch Phương Úc tìm lại côngbằng! Anh nghĩ cô ấy nhìn thấy em còn sống nhất định cũng sẽ rất vuimừng! Cho nên, em đừng buổn nữa……”