Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 348 :

Ngày đăng: 01:53 19/04/20


Beta: Meimoko



________



Ngày hôm sau Đường Hạo thuê cho Lục Giai Ngưng một căn hộ sa hoa bậcnhất trong tiểu khu. Không chỉ phía dưới căn hộ có nhân viên bảo vệ, màngay cả trên ban công của căn hộ cũng đều có nhân viên tuần tra đứng gác hai bốn trên hai bốn.



Bất quá, cách này vẫn khiến Đường Hạokhông yên tâm lắm. Hắn điều tới một đội bảo vệ được huấn luyện thuê ngay bên cạnh căn hộ của Tiểu Ngưng. Đương nhiên, Tiểu Ngưng không biết chút gì về việc này, có một số việc hắn không muốn nói rõ cho cô biết.



Tuy nhiên Tiểu Ngưng không phải là tình nguyện chịu sự sắp xếp củahắn, nhưng mà từ góc độ an toàn mà nói, cô cam tâm tình nguyện. Cô cũngkhông giận dỗi Đường Hạo chỉ là không muốn hắn ở cùng cô lúc này màthôi. Mỗi ngày cùng lắm là để hắn đưa về nhà, sau đó hắn phải về nhà của hắn.



Ngày đầu tiên, buổi tối hắn tức giận nói nơi này là do hắn dùng tiềnthuê cho cô, nên cô không có quyền đuổi hắn. Tiểu Ngưng lập tức đáp trả, nếu đây là chỗ hắn dùng tiền thuê thì hắn ở đây luôn còn cô sẽ tự mìnhđi thuê chỗ khác.



Đường Hạo thấy không lay chuyển được cô, chỉ sờ sơ cái mũi tạm thời rời đi, từ nay về sau sẽ lại nghĩ ra cách khác.



Bất quá mỗi ngày hắn phải đưa đón cô đi làm rồi về nhà. Đối với côđây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Tiểu Ngưng nghĩ lan man, trước mắt côlà công ty nơi cô làm việc, cô cứ đứng trước cửa công ty thật lâu. Côngviệc của cô thấm thoắt đã được ba ngày, cô được trả 40 đồng. Cô đem cấtnhững đồng tiền màu đỏ vào ví, trước cửa buồng vệ sinh một lần nữa lạikhoa chân múa tay vì vui sướng.



Mỗi ngày số tiền hoa hồng cô nhận được không nhiều lắm, so với nhữngthợ trang điểm khác bọn họ có khi còn ra tay dã man hơn. Đúng vậy! Mặcdù có chút không ý tứ, nhưng cô nhận tiền cũng chỉ vì để cho bọn họ yêntâm. Nếu cô không nhận những đồng tiền hoa hồng này, thì bọn họ lại chorằng cô không có tâm tạo hình trang điểm cho bọn họ thêm xinh đẹp.



Cầm số tiền mặt không được nhiều cho lắm, trong lòng Tiểu Ngưng lạimột lần an ủi mình. Đúng! Cô nhận tiền như vậy cũng là chính đáng, tuyệt đối là chính đáng.




“ Lục tiểu thư, da của chị thật đẹp! Không biết chị có bí quyết gì vậy?” Cô gái nói sẽ cho Kỳ Kỳ lau giày mình láu lỉnh hỏi với âm thanh nhuthuận. Lục Giai Ngưng ngoài thì cười nhưng trong lòng không thể cườiđược nhìn cô ta, sau đó nhìn nhìn mặt mình: “Thật không? Tôi thấy da tôi rất bình thường đấy chứ!”



“Ha ha! Xem ra Lục tiểu thư là người xinh đẹp nhất… ha ha ha,người đàn ông đó nhất định sẽ rất thích tiểu thư, tiểu thư là quan trọng nhất trong lòng anh ta.”



Cô gái mặc váy ngắn nói, sắc mặt cố chút xấu hổ, vì biết rằng lúctrước mình nói gì có khi Tiểu Ngưng cũng đã nghe thấy. Hơn nữa cô cũngbiết hình tượng của mình là rất quan trọng nếu như quản lý biết nhấtđịnh sẽ nổi giận và tiền lương cũng coi như xong đời.



Lục Giai Ngưng chỉ cười, tức giận chỉ là dùng gót giày nện xuống nền nhà mà đi ra khỏi toilet.



Hắn thích cô sao? Cô quan trọng với hắn lắm sao?



Hừ? Trước đây hắn không đối xử tử tế với mình, mình cũng không phảilà quan trọng với hắn cho nên hai người kia mới trêu tức cô như vậy.



Còn bây giờ? Hắn đối với cô là rất tốt, giống như không có ai gây rachuyện với hắn. Nhưng số người theo đuổi hắn thì rất nhiều, nguy hiểmlúc nào cũng có thể đến.



Trong lòng Lục Giai Ngưng lại thấy bất an, không thể yên lòng



Cánh môi của Tiểu Ngưng cong lên hướng vào phòng hoá trang mà đi, không cẩn thận va vào một người: “Ối……! Cô không có mắt hay sao mà lại …..?” Một giọng nói cay nghiệt tức giận vang lên.