Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 363 :
Ngày đăng: 01:53 19/04/20
Edit: Bitter Coffee
Beta: Meimoko
_____
Lục Giai Ngưng sửa sang lại áo quần trên người, xác định quần áo chỉnh tề sau đó đến cửa phòng.
Cốc cốc cốc.
” Vào đi !’’ Giọng nói của phụ nữ vang lên.
Tiểu Ngưng vặn cửa, đi vào.”Tổng giám đốc, chị tìm tôi!”
Tổng giám đốc ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngưng mỉm cười,chỉ tay vào bàn tiếp khách nói :”Mời ngồi!”
Tiểu Ngưng bước nhẹ về phía bàn, kéo cái ghế sau, hạ thấp người ngồi vào bên trong.”Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì vậy?”
“Được!” Tổng giám đốc đứng lên, đưa cô ra đến cửa.
Cô cực kỳ không thoải mái khi được tổng giám đốc cung kính như thế,sau khi ra khỏi văn phòng cô mới có thể thả lỏng mà thở ra được. Vì cáigì ? Vì sao mọi người đều cho rằng cô cùng Đường Hạo có quan hệ?
Trên mặt Tiểu Ngưng tràn đầy thống khổ cùng phẫn nộ, hai tay đặt song song bên thân đột nhiên siết chặt lại thành quyền. Nhớ tới lời nói của bọn nhỏ, chỉ muốn đem hắn xé nát ra.
Đáng ghét! Tên đàn ông thối siêu cấp đáng ghét ! ~ Cô không muốn cùng hắn có bất cứ quan hệ gì!
Qua cửa sổ thủy tinh, Tiểu Ngưng nhìn lên bầu trời xanh thẳm tự thề với lòng mình.‘ Đường Hạo, tôi nhất định sẽ không để ý tới anh! Trên thế giới này đànông không phải chỉ có mình anh, cho dù tôi là mục tiêu luôn bị mọi người khi dễ thì tôi cũng không muốn anh khi dễ tôi! ’
Còn chưa tới sáu giờ chiều, Hải Uy đã có mặt tại cổng công ty lúc năm rưỡi đợi Lục Giai Ngưng xuất hiện.
Vừa mới kết thúc công việc, Tiểu Ngưng đi ra cửa chính của công ty, liền nhìn thấy người đang đứng ở cửa xe bên cạnh.
Hải Uy đương nhiên nhìn thấy chị Ngưng xuất hiện hắn tháo kính râm xuống, mỉm cười đến bên Lục Giai Ngưng.”Chị Ngưng, mới năm rưỡi mà chị đã đi xuống đây rồi, sao lại nói với emlà sáu giờ. Nếu như không phải em đến đây sớm để chờ chị, có phải là chị liền chuẩn bị chạy trốn, sau đó mới để lại lời nhắn cho em không?”
Tiểu Ngưng thấy xấu hổ, cau lại lông mày, mỉm cười nói: “Thật có lỗi, chị quên đã hẹn em lúc trước ! May quá, thật tốt là em đã đến sớm trước rồi!”
‘’Thật vậy sao?” Hải Uy cảm giác trên trán nổi lên hắc tuyến, khó chịu một chút, nói không nên lời.
Tiểu Ngưng cười khẽ lên tiếng hào phóng nói: “Từ trước tới nay chị không có hẹn cùng ai, cho nên thật sự đã quên mất!”