Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 57 :
Ngày đăng: 01:50 19/04/20
“Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu. Chỉ là lúc ấy người thứ hai đúng lúc là bạn tốt của hắn, nên đem phần thưởng cho bạn của mình.
Trước còn cố gắng lấy lại phần thưởng, nhưng bây giờ Tiểu Ngưng cúi đầu nói: “Thôi, tôi từ bỏ!”
Điều này làm cho Đường Hạo nhớ tới, cô gái trước mắt chính là người trước đó ở trong văn phòng hắn đi tiểu. Lông mày của hắn lại nhíu lại, một chút ấn tượng đối với cô lại thấp xuống vài phần.
Tiếng nói của cô nghe có chút khàn khàn, nếu như hắn đoán không có sai cô nhất định có thói quen hút thuốc. Hút thuốc, uống rượu, hành vi lớn mật làm cho hắn không ngừng so sánh cô với các cô gái làm nghề…
Bất quá về vấn đề phần thưởng hắn vừa nghe thoáng liền hiểu sự tình từ đầu đến cuối. Không phải tại cô sai mà là về sự công tư của nhân viên. “Cho vị tiểu thư này phần thưởng của giải nhất, phần thưởng này hẳn là thuộc về cô!”
Nói xong, hắn liền hướng cửa chính của công ty mà đi.
“Dạ, sẽ làm ngay ạ!”. Nhân viên lập tức gật đầu nói. “Tiểu thư, thật xin lỗi, cô chờ tôi lấy phần thưởng đưa cho cô!”
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Tiểu Ngưng mới dám quay đầu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa. Một hàng nức mắt trong nháy mắt mơ hồ ánh mắt của cô, cái mũi rất nhanh run rẩy lên.
Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chưa bao giờ không nghĩ tới hắn, thương hắn.
Hắn so với trước kia càng thêm trầm ổn, càng thêm cường tráng. Chỉ là lưng hắn vừa thẳng vừa rộng khiến cho cô không nỡ dời tầm mắt......
“Tiểu thư...... Cô chờ một lát được chứ?”
Tiểu Ngưng quay đầu, rất nhanh lau nước mắt.” Vâng … Vâng!”
Dù sao hắn đã đi rồi, cô vẫn muốn có máy trò chơi này. Nghĩ đến đứa con khi nhìn thấy thì nhất định sẽ rất cao hứng.
*******************
“Mẹ, sao mẹ lại mua thứ mắc như vậy cho con?”. Dương Dương thật không hiểu rõ, cũng không có cao hứng nhảy dựng lên mà cong miệng nhìn mẹ.
Tiểu Ngưng nghi hoặc ngồi chồm vuống chỉ chỉ máy chơi game hỏi: “Làm sao vậy, Dương Dương không thích máy trò chơi này sao?”
Dương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu. Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Tiểu Ngưng thương tâm nói ra: “Còn tưởng rằng con nhìn thấy bắt sẽ vui vẻ mà hôn mẹ …”
Chứng kiến bộ dạng mẹ thương tâm khổ sở, Dương Dương tranh thủ thời gian lấy bàn tay nhỏ bé vuốt mặt mẹ. “Dương Dương không phải không thích, chỉ là mua thì cần rất nhiều tiền, con không muốn mẹ mua cho con những thứ mắc như vậy. Mẹ kiếm tiền rất vất vả …”
Nghe được lời của con, mũi Tiểu Ngưng lập tức cay cay, mắt càng đỏ lên. Cô đem mặt vùi vào ngực con che dấu kích động, cố ý vỗ hai cái vào vai con. “Tiểu quỷ, con không cần phải hiểu chuyện như vậy được không? Con muốn cho mẹ rơi nước mắt sao, mẹ nhất định phải đánh con khiến cho con phải cùng khóc với mẹ!”
“Không được phải con!”. Dương Dương vừa nghe đến bị đánh, tranh thủ thời gian giãy dụa, đồng thời lấy bàn tay nhỏ bé bảo vệ cái mông của mình. “Không được đánh, đánh sưng mông mặc quần sẽ rất khó coi!”