Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 67 :

Ngày đăng: 01:50 19/04/20


Bệnh tình nguy kịch, bà Lục phải nhập viện, mỗi ngày đều phải dùng bình dưỡng khí và thuốc để duy trì sự sống.



Tiền thuốc men quá đắt, gánh nặng kinh tế cho Tiểu Ngưng lại tăng thêm.



Nên hiện tại, ngoại trừ buổi tối ở quán bar trang điểm cho các tiểu thư, ban ngày cô phải đi giao hàng cho một tiệm hoa.



Khóa kỹ chiếc xe máy, sau khi lấy nón bảo hiểm xuống, Tiểu Ngưng đẩy cửa đi vào trong: “Chị Lý, em về rồi, còn có hàng cần đưa không ạ?”



Bà chủ ăn mặc xinh đẹp, đưa qua một ly trà lài. “Uống nước nghỉ ngơi một chút, bây giờ chưa có thêm danh sách hàng cần đưa!”



“Cám ơn!”. Tiểu Ngưng ngồi yên tại trên ghế sa lon, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một hồi.



Mấy ngày qua ở chung, Lý tỷ đã biết Tiểu Ngưng chưa lập gia đình mà đã làm mẹ. Ban đầu đối với cô ấn tượng thật không tốt cho rằng cô là người không đứng đắn. Thông qua việc mấy ngày nay cẩn thận quan sát, phát hiện cô rất chất phác lại thiện lương: “Tiểu Ngưng, một mình em nuôi con nhỏ không dễ dàng phải không?”



“Khá ổn ạ, đã trở thành thói quen!”. Bởi vì không biết ‘dễ dàng’ là cái gì, cho nên cô cũng không biết một người mang con nhỏ có ‘dễ dàng’ hay không.


“Được, tôi lập tức tới ngay!” Tiểu Ngưng nghi hoặc lại lo lắng cúp điện thoại, quay đầu nhìn bà chủ: “Chị Lý, em phải đi đến Nhà trẻ. Hiện tại cho em xin nghỉ một lúc được không ạ?!”



“Nhanh đi đi, trên đường nhớ chú ý!” Chị Lý trấn an nói, thầy sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch, không khỏi làm cho người ta lo lắng.



“Vâng, em sẽ cẩn thận!” Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng nửa phút cũng không dám trì hoãn đi đến xe máy để ở cửa trước. Trời ạ, phù hộ Dương Dương ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì!



Nhà trẻ Dương Dương theo học là một nhà trẻ dành cho quý tộc, đương nhiên Tiểu Ngưng cho con trai tới Nhà trẻ này học căn bản là không có khả năng, bởi cô căn bản không có tiền trả học phí cao như vậy.



Sở dĩ Dương Dương có thể theo học ở đây, hoàn toàn là thực lực của mình trong kì thi diễn thuyết đã lấy được Hạng Nhất, lớn lên lại thông minh nên mấy Hiện trưởng Nhà trẻ muốn Dương Dương đến đó học, đều lấy điều kiện là miễn học phí.



Chính vì vậy, Tiểu Ngưng chọn Nhà trẻ này cho Dương Dương, khoảng cách tương đối gần nhà.



“Cô Lục, cô cuối cùng cũng đã đến!” Tiểu Ngưng vừa mới xuống xe, Viện trưởng khoảng chừng năm mươi tuổi liền tới đón, trên mặt hiện rõ vẻ trách cứ.



“Hiệu trưởng, Dương Dương rốt cuộc là bị làm sao? Có phải là có chuyện gì xảy ra?” Tiểu Ngưng gấp đến độ nước mắt muốn rơi xuống, Dương Dương chính là mạng sống của cô, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may.



Hiệu trưởng thở dài một hơi, nhìn cô: “Lục Ngạo Dương không bị gì cả, mà là một em khác bị thương!” Phụ huynh trong lớp học này có thể nói là giàu có danh giá. Ngoại trừ em Lục Ngạo Dương thì đều là ‘tiểu thư’ hoặc ‘công tử’.