Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 73 :

Ngày đăng: 01:50 19/04/20


Đường Hạo đứng người lên rất tự nhiên, ánh mắt lại nhìn về phía mẹ của đứa trẻ này, lễ phép gật đầu.



Tiểu Ngưng nhận thấy ánh mắt của hắn, tranh thủ cúi thấp gò má xuống.



Đường Hạo hiếu kì nhướn cao lông mày, cô lại sợ hắn, vì cái gì? Bất quá cái bộ dạng kia làm hắn sực nhớ tới, nữ nhân này lúc trước chính là ở ngay trước mặt hắn mà hư hư thực thực.



Thật khéo, lại liên tiếp đụng phải cô ta!



Ánh mắt dừng trên người cô mấy giây sau, Đường Hạo nắm lấy bàn tay nho bé của Lạc Lạc, hướng đến hiệu trưởng nói: “Hôm nay tôi đến đón Lạc Lạc”. Hắn phải mang tiểu bảo bối này đi bệnh viên trước, nếu mà để lại sẹo thì, cậu và mợ còn lâu mới tha cho hắn.



“Vâng, bảo bối ngày mai có thể..!”



Hiệu trưởng khẩn trương hỏi, những đứa bé tới vườn trẻ này hầu như là các tiểu thần tài bảo bối, ngàn vạn lần không thể rời đi.



“Ngày mai nói sau!”



Đường Hạo buông xuống một câu trả lời nước đôi, dẫn Lạc Lạc đi ra ngoài phòng khách.



Sau đó Tiểu Ngưng cũng dẫn Dương Dương đi ra khỏi vườn trẻ, đã đến là định đón luôn con về sớm.



Ngồi ở con cừu nhỏ phía sau, Dương Dương vẫn đang tức giận không muốn nói chuyện với mẹ.


“Chính là lúc kia đó, thân là mẹ, lại không tin con trai mình, điều này làm cho con bị đả kích, không có chút mặt mũi nào!”. Dương Dương kéo áo sơmi của mẹ, hi vọng cô có thể quay đầu nhìn mình



Tiểu Ngưng bật cười, quay đầu lại nhíu lấy cái mũi tiểu quỷ: “Một đứa con nít nho nhỏ mà cũng đã đòi mặt mũi rồi sao”



“Đúng vậy, trẻ con cũng có sĩ diện!”.Dù lúc đó hắn có cảm giác chẳng có chút mặt mũi nào, thật sự chỉ muốn tìm một kẽ mà chui xuống đất.”Mẹ, lúc ấy mẹ rõ ràng là tin tưởng con, vì cái gì cái chú kia vừa hỏi, mẹ tự cho là con sai rồi?



Từ trước đến nay Dương Dương là một đứa trẻ nhạy cảm, khi thấy nghi ngờ nó sẽ dò hỏi mình ngay tức khắc.



Tiểu Ngưng chợt siết chặt lấy bả vai của con trai, Dương Dương phải chăng đã phát hiện ra điều gì rồi sao? “Mẹ...... Nào có?”



“Rõ ràng là có, mẹ, chỉ vì một chú kia, mẹ cái gì cũng không phải!”



“Không có!”.Tiểu Ngưng lại khẩn trương chối bỏ.



“Rõ ràng chính là có, mẹ sợ cái chú kia đúng hay không?”



“Mẹ sao phải sợ hắn? Con không nên nói lung tung!” Tiểu Ngưng lại trả lời không sợ hãi, nhưng thật sự thì chính cô đang sợ hắn.



Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương chạm đến thắt lưng của mẹ, phảng phất một thanh âm không lớn cũng không nhỏ:



“Bởi vì không có ba bảo vệ chúng ta, đúng hay không? Mẹ?”



Tiểu Ngưng lại dừng bước, tràn ngập hổ thẹn nhìn đứa cn trai nhỏ của mình.



“Dương Dương, mẹ thực xin lỗi con, là mẹ không cho con có ba!”