Mẹ Kế Zombie

Chương 23 :

Ngày đăng: 17:11 18/04/20


Yusuke Miyazaki một mực đứng xem diễn, vừa thấy Vương Hiểu Thư xuất hiện, ánh mắt sáng ngời xen vào nói: "Vương tiểu thư! Hạnh ngộ!"



Vương Hiểu Thư sửng sốt: "Miyazaki tiên sinh?"



"Đúng vậy, là tôi." Yusuke Miyazaki vẫy vẫy tay, "Tôi thay mặt cha đến bảo vệ Y tiểu thư, Y tiểu thư và cha tôi có quan hệ vô cùng... Tốt." Lúc hắn nói vô cùng tốt thì dừng lại một chút, hiển nhiên là cảm giác từ này không thích hợp, nhưng vì thấy sắc mặt Y Ninh khó coi, hắn không nói ra lời trong lòng, có phần thương hại nhìn Âu Dương, dường như trên đầu hắn đang đội một cái nón xanh thật lớn.



Vương Hiểu Thư bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, cười nhìn Y Ninh: "Còn cô thì sao? Tới tìm tôi?"



"Ừm..." Y Ninh gượng gạo nói, "Tôi và Âu Dương phát hiện không thấy cậu đâu liền chạy đi tìm, cậu không về Lượng Tử, hắn cũng không thể trở về."



"Đúng vậy, vậy cô cũng không thể trở về." Vương Hiểu Thư gật đầu, sau đó nhìn về phía Z, "Làm sao bây giờ? Xem ra tôi không thể không về, nếu không tôi trở về?" Cô thừa nhận là mình đang trả đũa, trả đũa hắn vừa rồi không chịu rời đi.



Z tất nhiên nghe hiểu ý ngầm của cô, híp mắt phượng, bình thản nói: "Hiện tại hẳn là không thể quay về, mọi việc xong xuôi thì có thể, nếu mấy vị không ghét bỏ, có thể đi cùng chúng tôi."



Sắc mặt Y Ninh từ buồn thành vui: "Thật vậy chăng? Hai người muốn đi làm gì? Chúng tôi tất nhiên muốn theo!"



"....." Vương Hiểu Thư lặng lẽ cấu tay Z, đối mặt với sự bình tĩnh của hắn, cô thật sự không có cách nào bình tĩnh.



Z giống như không cảm thấy đau, bình tĩnh nói: "Nghe nói số lượng zombie bên căn cứ Nguyên Tử gấp bốn lần những nơi khác, ở đó cuộc sống khó khăn, thiếu đồ ăn, cho nên chúng tôi muốn đến xem có thể giúp đỡ được hay không."



Bốn lần? Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như trước, giống như người nói ra tin tức khủng bố vừa rồi không phải là hắn. Sao cô không nhớ căn cứ Nguyên Tử nguy hiểm như vậy từ lúc nào? Trong sách không viết a!



"Sao lại thế này?" Âu Dương lập tức nhíu mày, "Chuyện này sao anh có thể biết được? Trước khi rời khỏi Lượng Tử tôi không nhận được tin tức này."



Z từ từ đóng cửa sổ xe lại: "Có tin tức nhưng không thông báo được, nếu cảm thấy hứng thú, có thể đi theo chúng tôi, không gian trên xe nhỏ, sẽ không mời các vị ngồi chung, gặp lại." Hắn nói xong, cửa sổ xe đã đóng hoàn toàn, hắn nhanh chóng đạp chân ga, nghênh ngang mà đi, tới một khoảng cách rất xa, Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn, không thấy tung tích của đoàn người Y Ninh nữa.
Z bị cô kéo về, vô cùng tốt bụng nói một câu: "Ném hắn ở kia không sợ gặp chuyện không may? Nơi này cũng không an toàn, hắn bị thương không nhẹ."



Vương Hiểu Thư dừng bước, im lặng nhìn mặt đất một lúc, bỗng nhiên xoay người nhào vào lòng hắn: "Tôi nợ anh một câu cám ơn, còn có rất xin lỗi."



Z sững sờ đứng ở đây, phản ứng không kịp, trái tim dường như lỡ mất một nhịp, thời gian như ngừng trôi, sinh mệnh của hắn giống như lưu lại vì cô.



"Tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể phát triển thành tình bạn." Thật lâu sau, Vương Hiểu Thư buông hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói.



Tâm tình tốt và cảm giác thỏa mãn vừa rồi của Z trong nháy mắt không sót lại một chút gì, Vương Hiểu Thư nhìn bộ dáng rối rắm lại hậm hực này, hoàn toàn xác định ý nghĩ của mình.



Thực ra cô không ngốc, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy cô không thể không biết, nhưng đến lúc này cô mới xác định mà thôi, cô nói vậy là muốn xem phản ứng của hắn, hắn quả nhiên không làm cô thất vọng.



Z im lặng một lúc lâu, sau đó thổn thức nói: "Vương Hiểu Thư, em không cần như vậy, tất cả quan hệ cuối cùng đều sẽ trở thành tình bạn hoặc tình thân, cho nên đây cũng không phải vấn đề."



"Phải không? Được rồi." Cô thản nhiên đồng ý với lời nói của hắn, không nói chuyện này nữa, nhanh chóng đổi đề tài, "Để Âu Dương ở đó sẽ thật sự có việc? Hành vi vừa rồi của hắn tuy đáng khinh nhưng tôi chỉ muốn hủy gốc rễ của hắn, chưa tới mức muốn mạng hắn."



Z không trả lời, hỏi lại: "Hắn làm gì em?"



Làm cái gì? Không phải đúng như lời Z nói, sau đó động tay động chân với cô sao? Âu Dương có vẻ như bị sai sử, vẻ mặt vì việc nghĩa đè cô xuống, hẳn là không có ai khác ngoài Y Ninh bảo hắn làm vậy, rõ là... Ha ha.



"Không có gì, trở về đi." Nếu Y Ninh sai hắn đến, như vậy ả sẽ không quăng hắn ở đó, nói không chừng đã đón về. Hơn nữa, tuy rằng cô cảm thấy tuy Z rất thối, lại không muốn người nào khác ngoài cô nói hắn thối.



_________________