Mẹ Kế Zombie

Chương 28 :

Ngày đăng: 17:12 18/04/20


Đừng lo lắng vĩnh viễn? Nói vậy cũng đúng, tại tận thế ai có thể ở cùng nhau vĩnh viễn? Một ngày trước còn gặp mặt nói chưa chắc, ngày hôm sau đã xa cách vĩnh viễn, không ai biết vừa nói gặp lại sau đó sẽ không bao giờ thấy nữa, nhưng... Dù vậy, nếu thật sự ở cùng nhau, tận đáy lòng sẽ vẫn nghĩ vĩnh viễn không xa rời.



Vương Hiểu Thư cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, hai tay nắm dây xích đu, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nay ửng đỏ, nhưng cô không nói gì cả, chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ này, đôi chân thon dài chạm đất, lưu lại dấu vết dưới đó.



Z ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn qua cổ áo thủy thủ rộng rãi, thứ nhấp nhô như ẩn như hiện phát dục vô cùng tốt, hắn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, hai tay không tự chủ vòng qua phần eo mảnh khảnh, ngón tay thon dài chui vào chiếc áo rộng rãi, đẩy ra nút thắt nội y, nhẹ nhàng vuốt ve hạt hồng trên đôi gò bồng trắng nõn.



Vương Hiểu Thư cứng người, vội buông tay xuống để tránh cái ôm của hắn, nhưng hắn ôm cô vô cùng chặt, lưng của cô dán vào ngực hắn, hắn hôn vành tai cô, đầu lưỡi lướt qua tai cô, hơi thở nặng nề đè nén rõ ràng mà mê hoặc, cô nắm thật chặt cánh tay hắn đặt trên eo mình, nhắm mắt lại, khó chịu ngẩng đầu lên khẽ rên một tiếng.



"Bộ quần áo này không tốt." Giọng Z khàn khàn nói bên tai cô, "Đổi bộ khác đi."



... Lúc này sao lại lôi chuyện thay quần áo ra? Vương Hiểu Thư ngớ ra một lúc, khóe miệng run run, kéo tay hắn muốn đứng lên, nhưng hắn bỗng ôm ngang cô lên, hắn ngồi trên xích đu, cô bị hắn đặt ở trên hai chân.



Chân Vương Hiểu Thư vắt qua hai chân thon dài của Z, hai tay bấu víu vai hắn, hắn kéo cô về phía mình, làn môi lạnh dán vào cánh môi mềm mại của cô, từ từ hôn sâu.



Một tay kia của Z cũng không nhàn rỗi, hắn vén lên chiếc áo rộng rãi của Vương Hiểu Thư, cô đè tay xuống chống đối, lui người về sau nhìn hắn, cắn môi nói: "Ở chỗ này không tốt lắm đâu... Hơn nữa..." Cô nhìn lướt qua xích đu có vẻ không chắc chắn, ý nghĩ không muốn làm chuyện đó ở đây được biểu hiện vô cùng rõ ràng.



Z hít sâu một cái, ngón tay khẽ động, kẹp lấy chỗ lồi ra trên ngực cô qua vải bông, cảm nhận sâu sắc sự hưng phấn của cô: "Em đã muốn như vậy, tôi đang lấy lòng em." Hắn cúi đầu chôn ở ngực cô, vén áo lên hôn vào phần mềm mại trắng nõn, hạt anh đào hơi nhô lên bị hắn ngậm trong miệng, Vương Hiểu Thư nhíu mày, hô hấp ngày càng dồn dập, không tự chủ được mà rên rỉ.



Thanh âm thường thường phản đối mình nay trở nên cấm kỵ và mẫn cảm như vậy làm đầu óc Z nóng lên. Thân thể hắn biến hóa rõ ràng, vốn không muốn làm thật sự nhưng nay lại đổi ý.



Vương Hiểu Thư giạng chân ngồi trên đùi Z, đầu Z vùi ở ngực cô, hai người dán vào nhau, cô có thể cảm thấy chỗ kia của hắn không thể kìm nén được nữa.



Khu tam giác trùng hợp khiến cô dần mất cân bằng dưới sự ma sát và kích thích ở vùng ngực, cô cảm thấy như bị tra tấn, sự chống đối vốn không kiên định nay biến mất gần như không còn, chính cô cũng không nhận ra động tác của mình đã bắt đầu hùa theo hắn.




Thân mình của Z không hề kém phái nữ như cô, cho dù là vẻ ngoài hay xúc cảm, cũng không biết cô nên vui hay nên buồn.



"Đủ." Sự tự chủ của Z cuối cùng cũng hỏng mất, hắn lần đầu tiên giơ cờ hàng khi giằng co với người khác, nhưng lại giơ một cách cam tâm tình nguyện.



Hắn kéo Vương Hiểu Thư lại, nhấc váy của cô lên, kéo xuống quần lót làm trở ngại việc làm dịu đi hạ thân trướng đau của hắn, ôm lấy eo cô, đặt cô lên người mình.



"A..." Vương Hiểu Thư nhíu mày, nghe âm thanh kì quái mình phát ra mà ngượng ngùng không thôi, cô mím môi không muốn lên tiếng nữa để tránh đám người Y Ninh cách nơi này không xa chú ý, nhưng... Dường như Z cố ý làm cô khó xử, cô không mở miệng hắn liền cố ý hôn cô, dùng thân thể khiến cô không ngừng rên rỉ, "Đừng... Đừng để người khác nghe thấy... Rất ngượng ngùng..."



Làm cô thẹn thùng chính là mục đích của Z, hắn ác liệt gia tăng sức lực, tốc độ nhanh hơn, cô nhịn đau không được mà oán trách: "Đau... Đau quá... Không được, đi ra ngoài trước! Không được!"



Z cố nén cảm giác kích động này, chậm dần tốc độ, kéo dài thời gian, hôn môi cô, bên tai là tiếng rên rỉ nghẹn ngào, hắn không rõ mình muốn mãi mãi tiếp tục như vậy, hay tiếp tục cho đến khi đầu rơi máu chảy.



Hắn muốn rất nhiều, muốn thực hiện hết thảy lý tưởng của mình, lại khát vọng sự ngây thơ của cô, nội tâm của hắn cấm kỵ mà đè nén, lại hi vọng cô có thể mãi đơn thuần và dụ hoặc như hiện tại, hắn đang rục rịch, lại muốn nói mà thôi.



Thậm chí đôi khi hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vì không biết, rõ ràng hắn hiểu cô như vậy, vì sao hắn lại có cảm giác này?



Có lẽ... Là sợ hãi mất đi.



Nếu biết sẽ như vậy, lúc trước không để ý cô, trực tiếp rời khỏi nhà xưởng thì tốt rồi, nếu tỏ vẻ như không phát hiện thì tốt rồi, hoặc giết chết luôn cũng được, dù sao cũng sẽ có người khác thích cô, ví dụ như Yusuke Miyazaki. Tất cả đều tốt hơn tình huống hiện tại, bởi vì như vậy hắn có thể mãi mãi tỉnh táo, mãi mãi đi trên con đường này mà không do dự.



Cẩn thận ngẫm lại, có thể bình tĩnh mà đối diện hết thảy mọi người, có lẽ là vì chưa từng muốn bảo hộ gì đó.