Mẹ Kế Zombie

Chương 32 :

Ngày đăng: 17:12 18/04/20


"Sao lại thế này?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn về phía trước, máy bay đổ xuống, trong làn khói dường như có gì đó đang di chuyển, cô híp híp mắt, rùng mình, "Có zombie!"



"Ai nha." Z cũng không lo lắng, ngược lại vẻ mặt vui mừng, "Thật không tệ, nha đầu kia nên ăn chút khổ mới được." Z nhìn về phía Vương Hiểu Thư, đề nghị, "Ném cô ta xuống có được không?"



Vương Hiểu Thư phân lực chú ý từ số lượng zombie rất nhiều phía trước cho hắn: "Anh nói thật?"



Z không nhìn Tiêu Nhã Nhã bởi vì lời nói của hắn mà bắt đầu thét chói tai, nhe răng cười: "Chọc em chơi." Hắn nói xong lời này liền ngừng cười, lùi xe về phía sau, muốn rời khỏi nơi này, đổi một con đường khác.



Nhưng có câu nói rất đúng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo.



Âu Dương thấy phía trước có nhiều zombie xuất hiện, chẳng những không nhanh chóng quay về trên xe lái xe chạy lấy người, ngược lại cầm vũ khí xông tới phía trước, như là muốn chứng minh trên phương diện nào đấy hắn vẫn mạnh hơn Z, chính diện công kích zombie.



"....." Z mở to hai mắt nhìn Âu Dương xông pha chiến đấu như không muốn sống nữa, không còn gì để nói, "Đời này có thể gặp được người như hắn, thật sự làm tôi... Mở mang tầm mắt."



Vương Hiểu Thư nhìn thuộc hạ của Âu Dương bởi vì sự lỗ mãng của Âu Dương mà không thể không tiến lên giúp hắn, chết lặng gật đầu: "Tán thành."



Tiêu Nhã Nhã do dự một lát, nói: "+ Tự thân chứng nhận."



Vương Hiểu Thư nhìn cô một cái, cô lập tức lùi về sau bày ra vẻ không liên quan đến mình, Vương Hiểu Thư thở dài, cố gắng không nghĩ "Rốt cuộc cô ta có nhìn thấy chim to của Z hay không!?" nữa, nói với Z: "Muốn đi xuống hỗ trợ sao?"



Z ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Em thấy tùy vào tôi lựa chọn sao?"




"Nằm máng!" [3] Vương Hiểu Thư không nhịn được nữa, cầm súng đá văng cửa xe, nhắm vào zombie bị Âu Dương đưa đến phía sau Z, viên đạn nhanh chóng bay ra, súng lục có chức năng tự động tập trung mục tiêu chuẩn xác bắn đạn vào đầu zombie, óc zombie văng vào mặt và người Âu Dương, mà Z nhanh chóng né tránh, đồ phòng hộ màu trắng vẫn không nhiễm một hạt bụi.



[3] Nằm máng: Lời cửa miệng trong tình thế ác liệt.



Âu Dương đứng tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư trừng hắn, cầm súng tới gần, tất nhiên cô đã bôi dung dịch vào, may mà bệnh độc của zombie vẫn chưa dị biến, cho nên cô rất thuận lợi gia nhập chiến đấu, gạt Y Ninh sang một bên, phòng thủ phía sau Z.



Y Ninh ngạc nhiên nhìn cô, cô lạnh nhạt nói: "Người đàn ông của tôi thì tôi trông coi, không cần cô quản."



Z đã hoàn toàn mất tập trung, bị lời của Vương Hiểu Thư cảm động đến rối tinh rối mù, ngay cả zombie cũng không quản, xoay người muốn tâm sự với cô, Vương Hiểu Thư cứng ngắc bắn zombie phía sau hắn, mất tự nhiên nói: "Làm chính sự trước!"



Z không nghe lời của cô, đôi mắt cong cong, cúi đầu dịu dàng nhìn cô, giống như một giây sau sẽ hôn lên môi cô, không để zombie vào mắt.



Y Ninh im lặng nhìn một màn này, bỗng đẩy Âu Dương đứng gần Vương Hiểu Thư, Âu Dương lảo đảo ngã về phía Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư rùng mình, lập tức nghiêng người né tránh, zombie có bệnh độc H+ ở phía sau sinh ra phản ứng hóa học với dung dịch trên người cô, nhanh chóng quay về hướng ngược lại, cũng là phương hướng mà Âu Dương nhào tới.



Vì thế, một màn làm người ta không biết nói gì xuất hiện.



Âu Dương bị zombie không hề có nhân tính ôm chặt, một ngụm cắn vào cổ, mặt hắn đầy óc và máu của zombie vừa bị bắn nổ đầu, mùi hôi của zombie và mùi máu của hắn tràn ngập không khí.



Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, nhanh chóng bắn một phát súng vào zombie đang cắn cổ Âu Dương, Âu Dượng xụi lơ ngã trên đất, mắt nhìn chằm chằm Y Ninh, vẻ mặt ngạc nhiên và tuyệt vọng.