Mẹ Kế Zombie
Chương 34 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Mục đích của Vương Hiểu Thư là dỗ dành Z, cho nên tuy hắn ăn nói cay nghiệt, cô cũng không tức giận, vô cùng rộng lượng tha thứ cho sự vô lễ của hắn, khóe miệng nhếch lên như đang vui vẻ vì điều gì đó.
Z thật sự không hiểu nổi cô, trong lòng rối rắm và phiền chán, lại không đành lòng trách móc nặng nề, vì thế quay đầu trầm giọng nói với Tiêu Nhã Nhã: "Tiêu tiểu thư, hiện tại cô muốn nói với tôi đường đi chính xác sao?"
Tiêu Nhã Nhã bị vẻ mặt như muốn ăn thịt người của hắn làm sợ run, vội nói: "Chính, chính là con đường này, anh lùi về sau một chút, thấy khúc rẽ thì rẽ trái là đến nơi..."
Z hừ lạnh, quay đầu khởi động xe, vừa lái xe vừa như lơ đãng hỏi Vương Hiểu Thư: "Vừa rồi là Y Ninh đẩy em phải không?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìn ngón tay: "Anh nhìn thấy?"
"Đương nhiên." Z nhìn chiếc xe trên kính chiếu hậu, nhếch miệng châm chọc, "Động tác lớn như vậy, nhìn không thấy cũng chỉ có Yusuke Miyazaki đưa lưng về phía cô ta."
"Đúng vậy." Vương Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn phía trước, thở dài, "Vậy anh cảm thấy tôi phải làm gì?"
Z vô cùng nghe lời, đề nghị: "Tôi cảm thấy nếu em có thể một phát bắn chết cô ta, việc khiến em phiền lòng sẽ bớt đi một nửa."
Vương Hiểu Thư nhìn mặt nghiêng của hắn, không trả lời ngay, chờ xe chạy vào con đường chính xác, cô nhìn lướt qua Tiêu Nhã Nhã đang nghe lén, Tiêu Nhã Nhã lập tức bưng kín lỗ tai, trên mặt hiện vẻ "Phi lễ chớ nghe".
Vì thế cô lại nhìn về phía Z, nhỏ giọng nói: "Lúc đó tôi cũng có ý nghĩ này, nhưng trong trường hợp như vậy, nếu tôi có thể nổ súng bắn chết cô ta, ba thuộc hạ của Âu Dương và Yusuke Miyazaki cũng không cho phép."
"Có tôi ở đây em sợ gì?" Đàn ông đều là niệu tính, chim cứng lòng mềm, chim mềm lòng cứng, Z mặt người dạ thú mặc quần áo lúc chim mềm luôn có vẻ cay nghiệt, ai cũng nhìn ra hắn ghét bỏ Vương Hiểu Thư, nhưng chỉ có hắn mới biết hắn sợ cô rời khỏi mình đến mức nào.
[1] Niệu tính: Một người rất có cá tính, làm việc theo cách đặc biệt.
"Hai đấu bốn, còn có zombie chưa xử lý xong, phần thắng không đủ cao, tôi không muốn mạo hiểm." Vương Hiểu Thư xoa xoa mặt, "Nếu anh bởi vì chuyện này mà bị thương, tôi sẽ phải đền bù."
Lời nói khó nghe của Z bị lời này của cô chặn lại, hắn há mồm, cuối cùng chỉ nói: "Chuyện này tôi đến làm, em không cần quản."
"Anh làm?" Vương Hiểu Thư đến gần hắn, nhỏ giọng để tránh Tiêu Nhã Nhã nghe lén, "Anh định xuống tay thế nào?"
Z cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm có sự khác thường, hắn chăm chú nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Tôi làm thế nào em cũng đừng quản, tóm lại chuyện này tôi sẽ đòi công bằng giúp em." Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cánh môi chạm qua môi cô, Vương Hiểu Thư nhanh chóng lùi về chỗ ngồi, ngón tay vuốt ve cánh môi nhìn hắn, hắn hừ nhẹ nói, "Em nên nghĩ báo đáp tôi như thế nào đi."
Thính giác của Z vô cùng nhạy bén. Quyết định một mình xử lý Y Ninh của hắn bỗng thay đổi, mặt không biểu cảm quay lại xe, kéo Vương Hiểu Thư vào hành lang che khuất.
Ngữ khí của hắn bình tĩnh, không nghe ra có gì không đúng, nhưng câu hỏi lại làm cô luống cuống: "Em vừa rồi nói tôi có bệnh vương tử?"
Vương Hiểu Thư vội vàng muốn phủ nhận, nhưng Z vốn không cần câu trả lời của cô, hỏi tiếp: "Em thấy qua vương tử đê tiện như vậy sao?"
Vương Hiểu Thư nghẹn lời, bất đắc dĩ tới cực điểm, nói thẳng: "Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Chỗ nào tôi làm không tốt anh có thể nói với tôi, tôi sửa là được, đừng kỳ quái như vậy được không? Chúng ta chung sống hòa bình được không?"
Chung sống hòa bình? Đương nhiên là được, Z đang muốn nói ra ý nghĩ của mình, Vương Hiểu Thư bỗng khẩn cấp bổ sung thêm: "Nhưng mà phải nói trước, cái nhìn của chúng ta có phần khác biệt, cho nên đừng thuyết phục ai thay đổi ai."
Z từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Tốt lắm, quyết định như vậy."
Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra mình nói lỡ lời, cảm xúc bất đắc dĩ và vô lực làm cô có phần tuyệt vọng, gấp đến độ hận không thể ôm đầu khóc rống. Yêu quả nhiên là một việc hao tổn tâm trí!!! Cô kêu rên một tiếng, nghe có vẻ vô cùng thê thảm.
Z dịu lại cảm xúc, trong lòng có ngàn vạn con aplaca chạy qua, nhưng bề ngoài lại là vẻ bình tĩnh ôn hòa, hắn đi qua ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, cứng ngắc tựa vào trong lòng hắn, cảm nhận được hơi thở không có tính xâm lược trên người hắn, cảm thấy ấm áp, sau đó... Sau đó không bị ép làm gì cả.
Con người Z tràn ngập mâu thuẫn, có đôi khi hắn sẽ làm bạn cảm thấy tình thương của hắn vô cùng thấp, nhưng có lúc lại làm bạn cảm thấy, tình thương của hắn cũng cao kinh người như chỉ số thông minh.
Mà sự thật là gì? Rốt cuộc Z nghĩ như thế nào?
Lúc này, hắn cúi đầu ôm Vương Hiểu Thư, lúm đồng tiền như hoa. Phía cuối hành lang là bóng dáng vội vàng rời đi của Tiêu Trà và Yusuke Miyazaki, nhìn như bọn họ vì quấy rầy mà cảm thấy vô cùng có lỗi và xấu hổ.
Hiện tại Z cười giống như mưa xuân không tiếng động trong tháng ba ở Giang Nam, dỗ ngoan Vương Hiểu Thư mà cô thì không hề hay biết. Cô ôm lấy eo hắn, không hề biết hắn vừa giải quyết hai kẻ có khả năng trở thành tình địch của mình.
Trong lòng hắn có một danh sách, viết tên những người cần trừ bỏ, bọn họ hoặc là trêu chọc hắn, hoặc là trêu chọc Vương Hiểu Thư, hắn sẽ từ từ trừ bỏ từng người trên danh sách, giống như lúc trước trừ bỏ nhân viên nghiên cứu.
Hắn chính là người ngoan độc như vậy, đây là nội tâm của hắn. Lòng dạ nếu có thể hình dung bằng địa điểm, vậy thì người như Yusuke Miyazaki chính là một cái giếng, mà trong lòng Z, ít nhất có thể đặt hai tòa thành chết.