Mẹ Kế Zombie
Chương 46 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Z cởi quần xuống, quần tây màu đen khoác lên giữa đùi hắn, Vương Hiểu Thư nhìn biểu tượng nam tính gần trong gang tấc, khẽ nhúc nhích yết hầu nuốt một ngụm nước miếng.
Sau đó, hắn liền ép buộc cô há miệng nuốt vào dục vọng của hắn.
"Ngây ngất chứ." Z nói đứt quãng, "Muốn khóc cứ khóc đi, tôi muốn tra tấn em, cho em cảm thụ một chút cảm nhận của tôi, như vậy về sau em sẽ không nghĩ lung tung và nói lung tung nữa." Hắn hạ giọng, giọng nói khàn khàn và tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tôi chỉ cho em một giờ, một giờ sau, không bắt được thì đừng trách tôi."
Vương Hiểu Thư nức nở chịu đựng hắn ra vào trong miệng cô, từng sợi chỉ bạc tràn ra từ khóe miệng, điều này làm cho hình ảnh ở đây từ cấp ái muội thăng đến cấp hạn chế, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không tự chủ chảy ra, nhưng đây hoàn toàn không phải vì khổ sở, mà bởi vì...
"Ưm ưm ưm!" Quá sâu rồi!!! Cô không thể hô hấp nữa!!!
Z khe khẽ thở dốc, mỉm cười, vuốt mặt cô, chậm dần tốc độ và lực, đè nén nói: "Nhìn em xem, nếu không có tôi thì em nên làm gì bây giờ? Vừa ngu xuẩn vừa lười vừa lóng ngóng, trời sinh chính là kẻ theo đuôi, ngay cả cơm cũng không làm, mở mắt ra là có người ôm..." Hắn tự giễu trầm mặt, "Ai biết, người như em ngoài tôi thì còn có ai muốn."
Lần này xem như Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hắn tra tấn, cô thường thường có nguy cơ hít thở không thông. Dưới vũ đài ẩm ướt, âm u, binh lính câm như hến, zombie chạy ra ngoài tàn sát bừa bãi toàn bộ căn cứ Nguyên Tử, không biết có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng nơi đây, nhưng cô không có cách nào kháng cự hắn, rời khỏi hắn.
Dường như mọi người đều ích kỷ như vậy, lúc không thích làm cái gì đều là một đống phân, thích rồi... Ha ha.
Khi Vương Hiểu Thư được Z thả xuống thì đã hấp hối, nút thắt áo sơ mi của cô đều bị cởi hết, ngực, cổ và bụng phân tán chất lỏng màu trắng ngà, Z lạnh nhạt ngồi xuống lau giúp cô, nhìn ánh mắt sưng đỏ và vết dây trên người cô, có một loại cảm giác gọi là lương tâm chậm rãi trào dâng, đầu óc của hắn thanh tỉnh một chút, lý trí quay trở về.
Z cảm giác được dường như có chỗ nào trong thân thể hắn xảy ra vấn đề, hắn am hiểu nhất chính là nghiên cứu, tất nhiên có thể phát hiện chỗ nào không đúng, có lẽ 26 thể thí nghiệm lúc trước ngay cả một cái cũng không thành công, chẳng qua sự dị thường của hắn được phát hiện muộn nhất mà thôi.
Z nhíu mày tiến lên vài bước nhưng không bao lâu thì dừng lại, nhưng hắn vẫn không quay người, chỉ nắm chặt tay đứng ở chỗ này: "Tuy rằng tôi thả em đi, nhưng cả đời này em đều là người phụ nữ của tôi, sống cho tốt, không được tìm tôi, không được phản bội tôi, nếu em dám yêu người khác, cho dù giết em rồi tự sát, tôi cũng sẽ làm như vậy."
Vương Hiểu Thư mê mang nhìn bóng lưng của hắn: "Chẳng lẽ chúng ta phải giận dỗi để tiêu hao tình cảm của mình sao?"
Z chỉ cảm thấy mình ở trong đầm lầy càng lún càng sâu, hắn hi vọng cô có thể cứu hắn, lại càng muốn kéo cô tiến vào. Con ngươi màu đen bỗng thấy đau nhức, lấy máy vi tính ra chiếu vào, phát hiện màu sắc hai mắt của mình trở nên kỳ quái, có thứ gì đó im lặng chảy xuống, đợi đến khi hắn phát hiện khác thường nâng tay chạm lên, thứ kia đã chảy xuống bên môi.
Hắn "A" một tiếng, cuối cùng lộ ra một nụ cười bình thản.
Cuối cùng hắn vẫn không giải thích, không nói một tiếng nhanh chóng rời khỏi đây, Vương Hiểu Thư cắn môi rối rắm một lúc lâu, liền giậm chân chạy thẳng đến phương hướng hắn biến mất.
Mẹ nó, chết thì chết! Cuộc sống hủy đi hắn, hiện tại hắn lại hủy đi cuộc sống của cô mà còn nghĩ đi như vậy cho xong việc!?
Nằm mơ!!