Mẹ Kế Zombie
Chương 48 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Có chút duyên phận nói ra chỉ có thể gọi là nghiệt duyên, một người vốn sẽ không liên quan, đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn, nhưng lại không phải là gặp thoáng qua, là tùy thời xuất hiện, các loại xoát cảm giác tồn tại, mẹ nó là người tốt còn chưa tính, cố tình lại là... Vương Hiểu Thư muốn nói lại thôi nhìn Z đang ngủ ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hi vọng nghiệt duyên này có kết quả tốt.
Vương Hiểu Thư cẩn thận lái xe, sắc trời thật tối, cô nhìn chằm chằm máy hướng dẫn đã hơn ba giờ, vào lúc một giờ đêm, hô hấp vững vàng của Z trở nên bất ổn, thân người giật giật, mê mang mở mắt a, nâng tay xoa thái dương, cúi đầu xuống, vẻ mặt mỏi mệt, có vẻ ngủ không ngon.
"Anh tỉnh?" Vương Hiểu Thư vội phanh xe lại, ngừng xe đến ven đường, tắt đèn xe, mở đèn bên trong ra, lấy thức ăn nước uống đưa cho hắn, con mắt máy móc mở to, nói lẩm bẩm, "Đói bụng phải không, ăn gì đi."
Z nhếch môi mỏng, nhíu mày nhìn về phía cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt qua tay cô, bỏ qua đồ ăn, chỉ lấy cốc nước uống một ngụm nhỏ, không nói một lời.
Vương Hiểu Thư cho rằng hắn không muốn ăn thức ăn nén, khó xử nói: "Em chỉ tìm được những thứ này, cũng không biết lúc trước anh lấy thức ăn nóng cho em ở đâu, em còn nghĩ rằng anh nướng zombie..."
Z nghe cô nói đến đây, không khỏi nhíu mày, hơi há miệng nói: "Tôi là nhà khoa học, không phải thực nhân ma."
"... Em chỉ đùa một chút thôi." Vương Hiểu Thư xấu hổ xoa mặt.
Cảm xúc của Z không tốt lắm, một bộ không tập trung: "Không buồn cười chút nào." Hắn dường như có chút hờn dỗi quay đầu đi, giây lát sau thì quay lại, giống như vô cùng kìm chế nói với cô, "Thật xin lỗi, thái độ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi không khống chế được mình."
Trong đầu Vương Hiểu Thư vang lên những lời trước đây hắn nói, mọi việc có vẻ phức tạp hơn cô tưởng.
"Tôi cảm thấy thật áp lực." Z thở phào nhẹ nhõm, tựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm về phía trước, hai vai buông lỏng thoạt nhìn thật không có tinh thần, dùng một loại giọng điệu buồn tẻ nói, "Cảm giác như khoảng lặng trước cơn bão, lại không biết cuối cùng sẽ phát sinh cái gì."
Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư một chút, nói: "Có phải gần đây anh nghĩ quá nhiều nên mới nghĩ lung tung hay không... Nói không chừng tình huống cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ?"
Z lập tức bác bỏ lý luận của cô: "Tình huống thật sự còn tệ hơn." Con ngươi đen nhánh của hắn hơi đỏ lên, tia máu đỏ trông càng rõ ràng, "Thực ra cũng không có bão táp, trên thế giới này không có việc gì có thể làm khó tôi, vấn đề là ở đây, cái gì cũng không có, cái gì cũng không xảy ra, chỉ là áp lực mà thôi."
Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa trong sắc mặt và ánh mắt của Z, buông đồ ăn trong tay, đè lại hai vai hắn, muốn khuyên nhủ nhưng hắn lại không để ý đến cô, một lòng một dạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Vương Hiểu Thư có phần sốt ruột, đầu óc nóng lên bất đắc dĩ kéo mặt hắn, hôn lên cánh môi tái nhợt khô ráp, cô dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi tốt đẹp của hắn, khi đôi môi khô ráp đã ươn ướt, cô từ từ lùi về sau, buông tay, nhìn hắn: "Thân thể của anh có vấn đề." Cô dùng giọng điệu khẳng định nói.
Z nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô, cởi khuy cổ tay áo sơ mi rồi vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cho cô xem, mỗi mạch máu trên cánh tay trắng nõn như ngọc đều có thể thấy rõ ràng, trong đó rõ ràng nhất là một mạch máu bất thường, đang không ngừng phập phồng... Thật giống như có một con sâu vòng đi vòng lại ở bên trong.
Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc: "Anh đã tỉnh?"
"Ừm." Z không biểu cảm nói. Thực ra hắn vốn không ngủ.
Vẻ mặt Vương Hiểu Thư ngỡ ngàng: "Vậy anh giả bộ ngủ?"
"Ừm." Z trở mình, đứng thẳng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô, cô ngẩng đầu nhìn lại, hắn cúi đầu xuống ngoại trừ mắt kính phản quang thì nhìn không rõ khuôn mặt, "Chỉ là hiếm khi em quan tâm tôi như vậy, cho nên nhất thời không nỡ tỉnh lại."
"Này..." Vương Hiểu Thư không biết nên nói gì, biểu cảm có phần ngượng ngùng.
Z thản nhiên nói: "Khi em quá mạnh, tất cả mọi người sẽ không coi em là người, nghĩ rằng em đao thương bất nhập bách độc bất xâm, nghĩ rằng em tồn tại không phải vì diệt thế thì là cứu thế, nghĩ rằng em không biết cái gì gọi là bản thân."
Vương Hiểu Thư cảm thấy chính mình là kẻ đần độn, nếu không sẽ không phun ra câu này trong thời điểm nên văn nghệ bi thương: "Chẳng lẽ không phải là chưa bao giờ biết cái gì gọi là yêu sao?" Cô thật sự bị internet dạy hỏng rồi... "Thật xin lỗi!" Vương Hiểu Thư lập tức cúi đầu nhận sai, "Em lại phát ngốc rồi." Cô sợ Z sẽ nói ra "Cần tôi dạy em cái gì gọi là yêu sao", vội vàng nói, "Anh nói nhiều như vậy, những thứ đó anh đều biết sao?"
"Biết." Z nhếch môi, vẻ mặt vô cùng hấp dẫn gợi cảm, Vương Hiểu Thư đỏ mặt cúi đầu, hắn cúi xuống ngồi bên cạnh cô.
"Vậy anh còn biết cái gì?" Vương Hiểu Thư không được tự nhiên hỏi, nghĩ rằng rốt cuộc cô bị làm sao, đã là vợ chồng già, còn thẹn thùng? Tim đập nhanh là có chuyện gì?
Hiện tại Vương Hiểu Thư vẫn cúi đầu, cho nên không biết Z có biểu cảm gì, cô hơi nghi hoặc, bởi vì hắn không trả lời.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng lập lại câu hỏi vừa rồi: "Anh còn biết cái gì?"
Tôi còn sẽ chết. Z chẹp miệng, nhưng không nói lời này ra.
Vương Hiểu Thư cho rằng mình thương tổn đến tự tôn của hắn, lập tức thay đổi câu hỏi để cứu vãn: "Vừa rồi em hỏi sai rồi, những gì anh biết mất ba ngày ba đêm cũng không nói xong, thực ra em muốn hỏi là, anh không biết cái gì?"
Vấn đề này dễ trả lời, Z cởi áo dài trắng, thuận tiện cởi áo sơ mi có phần nhếch nhác, cởi trần đi ra phòng nghỉ, giọng nói thản nhiên gợi cảm vang lên trước khi hắn rời khỏi tầm mắt của cô, không nhanh không chậm: "Tôi sẽ không rời khỏi em."