Mẹ Kế Zombie
Chương 52 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Khi Vương Hiểu Thư thấy được toàn bộ camera ở trên tường, nhịn không được run rẩy từ trong ra ngoài, trong phút chốc vô số hình ảnh giống trong "Báo cáo pháp lý" [1] trào lên trong lòng, cô vô cùng lo lắng vì không biết hình ảnh mình đi vệ sinh có bị ghi lại hay không.
[1] Tên chương trình truyền hình của Trung Quốc.
Đây là một bức tường lắp 9X9 máy tính hình vuông, mỗi màn hình là 17 inch, hiển thị những hình ảnh khác nhau, hình ảnh vô cùng sắc nét, hơn nữa có ghi thời gian, địa điểm và ngày tháng, gần như có thể quan sát hết mỗi tấc đất trong phạm vi Lượng Tử.
Hình ảnh đám người Tiêu Trà, Giải An Quân tiến vào được phóng to, sóng vai đi cùng bọn họ là cha Vương Hiểu Thư tại thế giới này, Vương Kiệt.
Bọn họ trò chuyện nói cười thật vui, giống như vô cùng chắc chắn hành động kế tiếp sẽ thành công.
"Có một số người chưa làm việc xấu, sẽ lập tức cho rằng mình là người tốt." Z cười nhạt, nâng cằm hưng trí nhìn Vương Hiểu Thư, "Em muốn xử trí bọn họ như thế nào?"
Hắn đang nói bọn Giải An Quân? Vương Hiểu Thư không có cảm xúc gì nói: "Anh quyết định là được rồi."
"Bao gồm giết bọn họ?" Giọng của Z thật trầm, âm thanh nhu hòa lại mang theo sát ý khó có thể diễn tả bằng lời.
Vương Hiểu Thư không đáp mà hỏi: "Anh nghĩ được biện pháp tốt rồi?"
"Đương nhiên." Z không hề do dự nói, "Em xem." Hắn nhanh chóng gõ vài cái ở bàn điều khiển, hình ảnh được phóng to nhất, cái đầu cực lớn của Tiêu Trà làm Vương Hiểu Thư đang đứng gần không có cách nào thưởng thức, theo bản năng lui về sau mấy bước.
Z thấy cô như vậy, vừa lòng nhếch miệng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Nhìn thấy cây cầu này sao?"
Vương Hiểu Thư nhìn theo, nhìn thấy một cây cầu mờ nhạt đằng sau khuôn mặt Tiêu Trà: "Thấy được, sao vậy?"
"Bọn họ đang đi về hướng này." Z chuyển hình ảnh, cây cầu rõ ràng hơn, đám người xuất hiện ở hướng ngược lại, thì ra từ nơi bọn Tiêu Trà đi đến rẽ một cái là tới cây cầu này, nơi đó là con đường bọn họ phải qua.
Vương Hiểu Thư gật đầu: "Ừm, anh muốn làm thế nào?"
Z chống cằm tựa vào mép bàn, thái độ ác liệt cười nhạo nói: "Có thể an toàn đi qua cây cầu này, chỉ có bún gạo."
Vương Hiểu Thư nghe vậy ngây ngẩn cả người, không thể tin được nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc trông rất khôi hài.
Mặt Z biến sắc, cứng ngắc xoay lưng về phía cô: "Chỉ đùa với em một chút mà thôi, em không cười thì thôi, còn làm ra biểu cảm như bị viêm ruột thừa cấp tính, chẳng lẽ em muốn cảm thụ loại cảm giác này cùng bọn họ sao?"
Z nheo mắt thu súng lại, cẩn thận quan sát cô gái này, không chắc chắn nói: "Nội tiết tố tiểu thư?"
Cô gái sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào, Vương Hiểu Thư tốt bụng giải thích thay Z: "Hắn đang hỏi cô có phải Y Ninh hay không."
Cô gái cứng người trong giây lát, sau đó gật đầu, kéo ra khăn che mặt, chỉ thấy khuôn mặt như hoa như ngọc trước kia đã mất đi thanh xuân, mĩ mạo của ả tiêu tán, giống như lá thu điêu linh rơi khỏi cành, bị người giẫm nát trong lòng bàn chân.
"Tôi đã như vậy, các người còn chưa vừa lòng sao? Vì sao muốn khó xử Giải thống đốc và mọi người? Chúng ta chẳng lẽ không đều là nhân loại sao? Vì sao muốn tàn sát lẫn nhau? Chẳng lẽ không thể hòa bình ở chung!?" Ả nói xong tuyên ngôn hòa bình, gần như lệ rơi đầy mặt.
Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, hiển nhiên là để cho hắn trả lời vấn đề bén nhọn như vậy, Z tất nhiên sẽ không đưa ra đáp án làm cô thất vọng.
Hắn cười lạnh nắm súng, khi nói chuyện có thể ngẫu nhiên thấy được hai chiếc răng có xu hướng phát triển thành răng nanh: "Đều là nhân loại? A, không dám tiến lên, lại không đồng ý nhận thất bại, nếu như vậy mà các người cũng có thể gọi là nhân loại, vậy thì thật là thứ nhân loại thối nát." Hắn nhìn chằm chằm Y Ninh với ánh mắt thật đáng tiếc, "Cô không cần nghĩ quá tốt về tôi, tôi vốn không phải vì cô mà muốn giết Giải An Quân, tôi muốn giết, là tất cả các người."
Khuôn mặt già cỗi của Y Ninh tràn ngập khiếp sợ: "Vì sao anh lại thương tổn cảm tình của tôi đến như vậy!?"
... Thương tổn... Cảm tình... Của ả?
Vương Hiểu Thư nhìn trời lẩm bẩm: "Quên đi, đừng biến sự thấp hèn thành trò hề chứ Y Ninh, thật sự không hay đâu."
Y Ninh lạnh lùng nhìn cô một cái: "Tôi không nói chuyện với cô, xin cô câm miệng."
Vương Hiểu Thư còn chưa đáp lại ả, Z liền đi lên một bước chắn trước mặt cô, nhìn Y Ninh gằn từng chữ nói: "Nên câm miệng là cô, cô còn chưa có quyền lợi ra lệnh cho cô ấy, bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi." Hắn bình tĩnh mà không hề do dự nói, "Hơn nữa, ai thương tổn cảm tình của cô hả? Từ đầu đến cuối tôi chỉ thương tổn thân thể của cô mà thôi."
"....." Y Ninh mất hết thể diện trước mặt mọi người, có phần lửa giận công tâm, ả run run lui về phía sau vài bước, được Yusuke Miyazaki đỡ về phía Vương Kiệt, đến lúc này, Vương Kiệt luôn luôn muốn không quan tâm mà nhìn tình thế không thể không ra mặt rồi.
Chỉ thấy Vương Kiệt trầm ổn cơ trí khoanh tay tiến lên phía trước, trầm giọng nói: "Hiểu Thư, đến đây, đến bên cạnh ba ba." Hắn duỗi tay về phía cô, cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn sa vào bẫy của hắn, dù sao cho dù là mẹ cô hay cô, ở trong ấn tượng của hắn đều là đơn thuần lại yếu đuối, hai người vĩnh viễn chỉ biết cản trở, nếu không có năng lực, lưu lại hai người sẽ chỉ trở thành gánh nặng của hắn, thà vứt bỏ sớm, miễn cho đau lòng trong thời gian dài.
Vương Hiểu Thư nhìn hắn, không chút tình cảm nào nhìn hắn năm giây, sau đó mặt không biểu cảm rời mắt đi, cười châm chọc.
Vương Hiểu Thư xem qua nguyên tác, làm sao có thể không biết Vương Kiệt giả tạo đến cỡ nào? Sau khi hắn nghe đám người Y Ninh đối thoại với Z, tất nhiên đã biết được thái độ của cô, nếu hắn thật sự muốn cứu cô, tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ sẽ không truy cứu trách nhiệm như hiện tại, chỉ cần hắn còn chưa buông tha cô, hắn sẽ phẫn nộ, giãy giụa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô không nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt hắn, cô bỗng vô cùng hối hận, lúc trước vì sao lại nói lời thật lòng với người không thực sự nghe, thật là ngu xuẩn.