Mẹ Kế Zombie
Chương 55 :
Ngày đăng: 17:12 18/04/20
Cho đến khi bị nhét vào khoang máy, Vương Hiểu Thư mới lấy lại tinh thần, cô sững sờ đi đến phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lại nhìn Z đang hôn mê, hắn an ổn nằm trên giường giải phẫu, phía dưới lót đệm êm ái, bộ dáng ngủ say trông vô hại hơn khi tỉnh.
Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, lau quệt cái trán đầy mồ hôi, xoa bàn tay đau nhức rồi trở lại bên người hắn, ngồi ở bên cạnh, đang muốn thử đánh thức hắn, một giọng nói cứng nhắc quen thuộc vang lên: "Phu nhân, xin hãy trói tiên sinh lại."
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn xung quanh: "Cái gì?"
"Dưới giường giải phẫu có một ngăn kéo, bên trong có thứ ngài cần." Giọng máy giải thích.
Vương Hiểu Thư mở ra, quả nhiên thấy băng keo y tế và một loạt đồ có thể dùng để cố định người trên bàn phẫu thuật.
"... Có ý gì?" Cô nhíu mày hỏi.
Âm thanh vang lên: "Tiên sinh từng nói, nếu thân thể hắn lại xảy ra tình huống như hôm nay, liền trói hắn vào giường giải phẫu, không được cho hắn đi bất cứ chỗ nào, cho đến khi hắn khôi phục lý trí mới thôi."
Vương Hiểu Thư lấy công cụ ra: "Hắn nói khi nào?" Dừng lại một chút, "Anh có tên sao? Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?"
Giọng máy dường như chần chừ một chút, nói: "Tất cả tin tức đều là tiên sinh ghi vào trình tự của tôi, vấn đề thứ hai của ngài không có đáp án ở trong trình tự."
"Ừm..." Vương HIểu Thư đứng dậy, nhìn Z đang nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu, thuận miệng nói, "Vậy gọi anh là Megatron đi."
"Được, đã ghi lại."
"....." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, thay đổi tư thế của Z, chỉnh lại áo sơ mi có phần xộc xệch của hắn, vừa làm vừa không nhịn được mà xoa mặt hắn.
Cô đẩy ra tóc mái hỗn độn trên trán hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú lịch sự, cánh môi mỏng manh, không nhịn được thở dài.
Quả nhiên vẫn không làm được người tốt, lòng người hiểm ác, chẳng phải tất cả mọi người đều yêu hòa bình, giống những người mà cô gặp, thậm chí ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, vì sao cô phải mang lòng áy náy với bọn họ? Dù sao thế giới này không hề tốt đẹp, có nhiều bánh hỏng từ trên trời rơi xuống cũng không liên quan đến cô, chỉ cần người mà cô để ý không có việc gì là được.
Trong lúc Vương Hiểu Thư đang suy tư, bốn phía giường giải phẫu bỗng bắn lên bốn hình cung chế trụ cổ tay và cổ chân Z, không cần nghĩ cũng biết là Megatron làm.
Z mở mắt, trong đôi mắt mỏi mệt tuy vẫn đầy tơ máu, nhưng ánh đỏ quỷ dị đã biến mất, xem ra lý trí đã tạm thời trở về.
"Hiểu Thư." Lúc này khi hắn gọi tên cô, cô có thể tin tưởng lòng mình đã bị bóp thành hình hồ lô.
"Anh tỉnh?" Vương Hiểu Thư kích động ôm mặt hắn, nói năng lộn xộn, "Đúng, anh như vậy hẳn là thanh tỉnh, nhưng anh có thể kiên trì bao lâu? Có thể rời khỏi cái giường này sao? Vạn nhất mất đi lý trí thì làm sao bây giờ? Anh rời khỏi đây thì em không giữ anh được, anh cắn chết em thì làm sao bây giờ?"
Z chuyển mắt qua vết thương trên cổ cô, chẹp miệng, nói: "Sẽ không."
"Sẽ." Vương Hiểu Thư khóc không ra nước mắt, "Vừa rồi anh..."
"Sẽ không có lần thứ hai." Hắn nhấn mạnh, trên mặt toát ra vẻ tự mình ghét bỏ tiêu cực.
Vương Hiểu Thư thầm nghĩ không tốt, vội nói: "Cho dù anh cắn chết em em cũng không để ý."
Z chỉ nhàn nhạt nhìn cô, cũng không giống như tin lời cô nói.
Vương Hiểu Thư sốt ruột, trong giọng nói không khỏi dẫn theo sự khẩn cầu và nghẹn ngào: "Em nói nghiêm túc." Cô xoa mặt hắn, "Em rất nghiêm túc trong việc làm anh vui vẻ, anh mau chóng khỏe lên đi, đây là chuyện em muốn làm nhất khi còn sống."
Z hơi sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười, ôm eo cô kéo cô vào trong ngực mình, hôn lên môi cô, thì thào nói: "Nếu anh lại nổi điên, em liền cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh."
"... Ừm... Vì sao?"
"Bởi vì như vậy thì anh không có tâm tình mà nổi điên rồi."
"....."
"Anh chỉ sẽ muốn..." Hắn còn chưa nói xong, Megatron bỗng nói xen vào, "Tiên sinh, xin ngài nắm chặt thời gian, thừa dịp thân thể còn bình thường, lập tức đi đến phòng điều khiển hoàn thành công đoạn chế tạo thuốc chữa cuối cùng."
"....." Z nắm chặt tay, nhếch môi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chờ thêm một đoạn thời gian sau, hắn nhất định phải biến nó thành phế thải.