Mê Thất
Chương 21 :
Ngày đăng: 19:17 19/04/20
“Như thế nào, hôm nay muốn giả điên?” Lâm Hạo cất giọng cười nhạt, trong ngữ khí chất chứa ý vị mỉa mai.
Ta ấp úng đáp: “Không, không có, là bọn hắn tưởng thế! Ta chỉ là cười vài cái.”
“Nga?” Lâm Hạo rất hứng thú nói: “Hôm nay như thế nào lại cười? Không phải lúc nào ngươi cũng giữ cái vẻ mặt khổ qua đó sao?”
“Ưm…… Chỉ là nhớ tới một số chuyện thú vị mà thôi” Ta vốn nói có lệ cho qua, ai ngờ, Lâm Hạo sắc mặt âm trầm nói: “Nhớ tới cái gì mà thú vị? Ân? Nhớ tới Lâm Nam sao?”
Thấy y lại nhắc tới Lâm Nam, ta nhất thời bối rối. Mỗi lần y mở miệng nói ra hai chữ Lâm Nam thì đều là tai vạ ụp đến.
Ta cuống quít giải thích: “Không có, không phải nghĩ tới hắn. Chỉ là nhớ tới một số chuyện mới đây. Thật sự, ta không nghĩ tới hắn. Ta nghĩ tới hắn làm gì chứ……”
Lâm Hạo “xì” một tiếng nở nụ cười. Ý niệm duy nhất trong đầu ta là, ta hẳn là đã an toàn.
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Lâm Hạo ngồi trên sopha mở TV.
Tuy rằng Lâm Hạo hiện tại nói như vậy, nhưng vừa rồi nếu câu trả lời ta của khiến y không hài lòng, ta hiện tại nhất định sẽ không dễ chịu, ít nhất tránh không được một chút bạo lực.
Cửa phòng bị gõ vài cái, Lâm Hạo nói tiến vào, y tá liền bưng chiếc khay rất to đi tới bên cạnh bàn, sau đó đặt khay xuống, mở vung ra.
Khi ta đem tất cả thức ăn trong dạ dày mà nôn ra hết thì Lâm Hạo cũng đứng nghiêng người ở cửa nhìn ta.
“Như thế nào lại nôn ra như vậy?…… Chẳng lẽ cơm có vấn đề?”
“Không phải, chính là khẩu vị ta không tốt!”
Lâm Hạo lãnh nghiêm mặt nhìn bác sĩ không ngừng nuốt nước miếng.
“Lâm tiên sinh, bởi vì thai nhi ở trong bụng vị trí không hạ thấp xuống, khiến phụ nữ có thai cảm thấy hạ phúc nặng trĩu trướng lên, chức năng tiêu hóa liền trở nên kém…… Cho nên……”
Bác sĩ vừa nhắc đến “phụ nữ có thai”, mặt ta liền đỏ lên cơ hồ xuất huyết.
“Hắn không ăn như vậy, các ngươi muốn đói chết con ta sao?” Lâm Hạo thanh âm không lớn, nhưng tràn ngập sự lạnh lẽo ghê người.
Bác sĩ kia giọng lắp bắp nói: “Vậy, vậy, chúng ta sẽ bắt đầu điều tiết ẩm thực, ăn ít nhưng nhiều bữa……”
Chờ Lâm Hạo vừa lòng, bác sĩ kia mới lau mồ hôi rời đi.
“Ngươi rúc vào trong đó làm gì?” Lâm Hạo đem ta từ trong chăn túm ra.
Ta lại bị y đặt tại bàn.
“Đợi lát nữa bọn họ sẽ đưa chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa đến, ngươi ăn nhiều vào cho ta!”