Mê Thất
Chương 8 :
Ngày đăng: 19:17 19/04/20
Ta thở hổn hển, vung tay đấm lung tung.
Tâm tình kích động quá mức khiến ta giãy khỏi vòng tay Lâm Nam, lại vọt tới trước mặt Lâm Hạo.
Bị móng tay của ta cào đến, Lâm Hạo một phen đẩy ra ta: “Ngươi điên à?”
Có lẽ chân ta không ổn định, cũng có thể là khí lực Lâm Hạo quá lớn, ta nháy mắt ngã đổ về phía sau, đập lên góc tường. Kỳ thật va chạm chẳng hề gì, nhưng lửa giận công tâm khiến ta mềm nhũn ngã xuống, trước mắt một mảnh hắc ám.
Tiếng Lâm Nam kinh hô mơ hồ vang lên!
Sau đó, Lâm Nam đỡ ta lên phòng ngủ. Khi ta tỉnh dậy, Lâm Hạo đang ngồi bên cạnh.
Ta lập tức nhìn phía bốn, hy vọng phát hiện Lâm Nam.
“Đừng tìm, Tiểu Nam đến trường học rồi!”
Ta mặt trắng bệch. Không tin. Lâm Nam biết rõ ta cùng ca ca hắn bất hòa mà còn để ta một mình ở chỗ này.
Lâm Hạo nhìn thấu suy nghĩ của ta, thản nhiên nói: “Ta nói muốn cùng ngươi nói chuyện rõ ràng, hắn mới thôi tìm cách không đi học, bất quá, như thường lệ, hắn sẽ chịu không nổi bao lâu mà chạy về. Cho nên, chúng ta hãy nói cho rõ ràng đi!”
Nhà Lâm Nam cái gì cũng quý giá, ta cầm lên nó ném về phía Lâm Hạo. Lâm Hạo cúi nhanh xuống né, bình hoa hướng về phía tường vỡ nát, mảnh nhỏ bắn ra trong phòng.
Lâm Hạo nhanh chóng vặn tay ta, đem ta đẩy ngã trên mặt đất.
Mảnh gốm sứ cắt lên cánh tay, nhưng ta một chút cũng không cảm thấy đau đớn.
“Đồ thần kinh!” Đối với ta liên tiếp dùng bạo lực, Lâm Hạo khinh thường phun nhổ.
Lòng bàn tay nắm chặt một mảnh vỡ lớn, ta khép tay lại, loạng choạng đứng lên, lại một lần nữa vọt đến. Lúc này đây, Lâm Hạo mãnh lực đạp lên cơ thể ta, lưng, eo bụng, sau đó là……
Ô…… Đau đớn kịch liệt từ dưới bụng truyền đến, ta khó chịu kêu rên cuộn tròn cơ thể.
Có cái gì đó trượt dưới đùi, tim ta đột nhiên co rút, dự cảm không rõ hiện lên trong lòng.
Lâm Hạo ngoài ý muốn nhìn ta, tựa hồ cho rằng y đánh không nghiêm trọng như vậy.
“Giả vờ gì vậy?”
Đã không còn thừa lực mở miệng, ta gian nan hô hấp, trên trán mồ hôi chảy xuống đến mắt.
Lâm Hạo ôm lấy ta, muốn đem ta đặt lại trên giường, sau đó ta nghe thấy y nghi hoặc ân một tiếng, theo ánh mắt y, trên sàn là một bãi máu đọng. Có lẽ lo lắng ta có thể chết trong này, Lâm Hạo bắt đầu hỏi ta rốt cuộc làm sao vậy? Sau đó ôm lấy ta đi ra ngoài: “Đến bệnh viện “.
“Không!” Ta yếu ớt mở miệng, ta không cần đến bệnh viện. Thân thể này sẽ bị chê cười!