Mèo Hoang
Chương 37 : Sau lúc trùng phùng
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Nước sông xanh biếc
như dải ngọc, uyển chuyển bao quanh một thị trấn nhỏ vắng vẻ, yên bình.
Bờ bên kia thị trấn là những dãy núi thấp lè tè, cây cối xanh um, tươi
tốt. Lác đác trên đó có vài căn nhà gỗ nhỏ. Tại nơi tươi đẹp nhất trên
sườn núi, một ngôi nhà gỗ được xây dựng hướng ra mặt sông, phong cách
lịch sự, tao nhã, ngăn nắp, sạch sẽ mà tĩnh mịch. Bất cứ ai tình cờ đi
ngang qua đây, chỉ cần liếc mắt nhìn liền lập tức cảm nhận được sự thư
thái, khoan khoái đến khó tả.
Tô Di mặc áo ngủ, để chân trần,
ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra dòng sông. Trên sông, từng đoàn thuyền đánh cá
lướt qua, ngư dân ai nấy đều mang vẻ mặt thuần phác với nụ cười thật
thà, phúc hậu, khiến lòng người thư thái, êm ái vô cùng. Cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước sông lững lờ và tiếng lá cây xào xạc vang
khắp núi rừng. Trong giây phút nào đó, Tô Di thực sự ao ước mình được
ngồi đây, nhìn ngắm khung cảnh yên bình mãi thế này.
Cô Triệu ở
bên cạnh thấy dáng vẻ đó của cô, lập tức xách đôi dép lại, đặt dưới chân cô. Cô cảm kích ngẩng đầu lên, mỉm cười, xỏ chân vào dép. Cô Triệu là
người dân vùng lân cận, được mời tới để phục vụ đời sống sinh hoạt hàng
ngày của Tô Di. Bà cao hứng đi vào phòng bếp, nói: “Tiểu Di, tôi vừa mua một ít măng tươi và chim trĩ, để tối nay tôi nấu cho cô một bát canh.”
Tô Di im lặng giây lát rồi đáp lời: “Hôm nay... có thể không cần.”
Trên tầng là phòng ngủ của cô, bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại là một
chiếc bàn để đầy các loại thuốc. Cô mở một bên ngăn tủ, trong đó chất
đầy trang phục lộng lẫy, chính là lễ vật mà những người nổi tiếng trong
thành phố Hy Vọng mua tặng người phụ nữ may mắn có được sự ưu ái của
Thương Chủy. Mà người đó chính là cô. Không ngờ Mộ Tây Đình lại mang cả
những thứ này đến tinh cầu Tự Do. Có phải, ngay cả Mộ Tây Đình từ lâu
cũng đã nhận định rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi sự khống chế của
Mạnh Hi Tông?
Dọc đường trở lại tinh cầu Tự Do, phần lớn thời
gian cô đều mệt mỏi mà thiếp đi. Còn Mạnh Hi Tông đêm nào cũng ôm cô ngủ nhưng không hề làm gì cô. Hai người cũng rất ít khi nói chuyện với
nhau, tựa hồ có một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và anh. Tô Di
biết bức tường trong lòng mình là gì, nhưng cô lại không thể đoán được
những suy nghĩ trong lòng Mạnh Hi Tông. Cô nghĩ, có lẽ là do cô suy nghĩ nông cạn mà vô tình chọc giận anh, hoặc cũng có thể là vì ham muốn độc
chiếm của người đàn ông trong anh bộc phát. Nhưng cô không thể cúi đầu,
cũng không có cách nào cố ý lấy lòng anh được nữa. Bởi trong lòng cô,
anh đã khác trước. Còn trong lòng anh, từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ
thay đổi.
Một ngày kia, sau khi tỉnh giấc, cô đã thấy mình ở thị
trấn nhỏ này rồi. Mộ Tây Đình gọi điện thoại tới, dặn cô dưỡng bệnh cho
thật tốt, cứ cách vài ngày sẽ có bác sĩ đến kiểm tra. Cũng kể từ đó,
Mạnh Hi Tông biến mất, không thấy xuất hiện nữa.
Không khó để
nhận ra thị trấn nhỏ này chính là địa điểm du lịch lý tưởng của tinh
cầu, tiếp giáp với thành phố Tự Do, môi trường lại hoàn toàn không bị ô
nhiễm, trong lành, thanh tĩnh tựa như sống giữa nông thôn. Ở một nơi như thế này, cơ thể của Tô Di hồi phục rất nhanh. Trước đó hai ngày, vị bác sĩ đến từ thành phố Tự Do đã khẳng định với cô rằng cơ thể của cô đã
hoàn toàn bình phục.
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã khiến trong lòng Tô Di thầm giật thót. Nhưng
không phải là tắm uyên ương khiến người ta kinh hãi như cô vừa nghĩ tới
mà bên trong chỉ có một người giúp việc đang chuẩn bị nước ấm cho cô.
Đúng lúc cô đang định đóng cánh cửa buồng tắm của phòng ngủ chính lại
thì chợt thấy anh đang lẳng lặng ngồi trên ghế sofa bên trong căn phòng
không bật đèn, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Tâm tư cô rối như
tơ vò, sau khi tắm xong, nước ấm hầu như đã khiến da dẻ cô trở nên hồng
hào, nóng bỏng, nhưng anh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích. Trong phòng
anh, dĩ nhiên không có bộ quần áo nữ nào để cô thay. Bộ váy cô mặc hồi
chiều đã được người hầu mang đi giặt, cô chỉ có thể dùng khăn tắm quấn
quanh người, yên lặng mở cánh cửa phòng tắm.
Trong phòng ngủ rộng lớn, chỉ có duy nhất ngọn đèn nhỏ trên chiếc tủ đầu giường tỏa ra những tia sáng ấm áp màu vàng cam. Mạnh Hi Tông an vị ở bên giường, nhưng
ngoài dự liệu của Tô Di, anh đã tắm xong tự khi nào.
Anh ở trần,
mái tóc ngắn màu đen vẫn còn ẩm ướt, vài sợi tóc dính bết vào gương mặt
điển trai, khiến anh thoạt nhìn trông trẻ ra đến vài tuổi, những đường
nét trên khuôn mặt cũng có vài phần trẻ trung, ôn hòa. Bờ vai rộng và
rắn chắc, cơ bắp nổi cuồn cuộn hai bên cánh tay, đôi chân thon dài chắc
khỏe, dưới ánh đèn mờ ảo, hiện ra màu lúa mạch. Bên hông tùy ý quấn một
chiếc khăn tắm, đây cũng chính là vật che đậy duy nhất trên người anh.
Ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc lá sắp cháy hết, trong chiếc gạt tàn
đặt ở tủ đầu giường đã có mẩu đầu lọc, chứng tỏ anh tắm xong và đã đợi
cô được một khoảng thời gian khá lâu. Lúc này, đôi mắt đen láy, sáng
quắc của anh tựa hồ chìm trong sắc đêm huyền bí, xuyên qua làn khói mờ
ảo, nhìn cô chằm chằm. Mặc dù không gian vô cùng yên tĩnh, không ai nói
một lời nhưng lại khiến cô cảm nhận được ham muốn xâm chiếm tràn ngập
trong đôi mắt ấy.
“Lại đây!” Anh gí đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn, dập tắt.
Tô Di bước tới bên cạnh anh. Vì dáng vóc cao lớn nên cho dù anh đang ngồi
thẳng lưng cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người. Anh duỗi hai cánh tay, cầm lấy hông cô, nhấc cô lên, đặt ngồi lên đùi mình. Khăn tắm trên người cô suýt bị tuột xuống, mà phần bắp đùi mềm mại lại tiếp
xúc với làn da thô ráp của anh, khiến nơi nào đó trên cơ thể anh khẽ
“bật dậy”. Trong nháy mắt, cô hoang mang không biết phải làm sao.
Đây rõ ràng mới chỉ là lần thứ hai của bọn họ. Nhưng Mạnh Hi Tông làm ra vẻ đã quá quen thuộc với cơ thể cô. Một tay anh vòng qua ôm ngang người
cô, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt anh trở nên âm trầm. “Đã hơn
một năm rồi... Em có nhớ tôi không?”
Hàm ý trong lời nói này khiến toàn thân Tô Di như bị tê liệt. Cô lặng lẽ nói: “Suýt chút nữa đã chết, sao có thể quên được chứ?”
Anh liếc nhìn cô một cái, bàn tay nóng rực mang theo sự ẩm ướt, mạnh mẽ
thăm dò phía dưới khăn tắm của cô, giọng nói trở nên mờ ám: “Vậy thì...
nhớ rõ thêm một chút!”