Mèo Hoang
Chương 39 : Bay đến nơi đâu
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
“Tôi muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.”
Mạnh Hi Tông đang lúc hưng phấn quấn quýt trong cơ thể cô, nghe vậy thì đưa
mắt nhìn những ngón tay nhỏ nhắn của cô đang đặt trên ngực mình, không
trực tiếp từ chối: “Tại sao?”
Tô Di mặc dù đã thấm mệt nhưng vẫn
không quên nhân dịp đó mà thấp giọng nói: “Tôi thấy nhàm chán quá! Tôi
đã ở đây một tháng, dạo quanh khắp các ngóc ngách của thành phố Tự Do
này rồi. Buồn chán lắm!”
Ngày nào Mạnh Hi Tông cũng vắng nhà vào
ban ngày, chỉ có cô cùng một đám người giúp việc trung thành, kín kẽ,
chỉ biết nhìn nhau, không nói một lời. Sống những ngày tháng Kim ốc tàng kiều[1] thế này thực không dễ chịu chút nào, có trời mới thấu cô nhớ
nhung cuộc sống tự do tự tại cùng Báo Săn du hành vũ trụ như trước đây
biết bao. Nghe nói, ý chí của người đàn ông sau khi vừa XXOO là yếu kém
nhất, cô liền chớp thời cơ đó, nói ra mong muốn của mình.
[1]
Xuất phát từ điển tích Hán Vũ Đế Lưu Triệt và lời hứa “Kim ốc tàng kiều” (nhà vàng cất cho người đẹp) dành cho Hiếu Vũ Trần hoàng hậu Trần A
Kiều, chỉ những người phụ nữ được đàn ông yêu chiều, bao bọc, chở che.
Nhưng tính toán của cô đã đặt nhầm chỗ, ánh mắt của Mạnh Hi Tông vẫn mơ màng
trong cảm giác đê mê nhưng ngữ điệu lại hết sức trầm ổn, lạnh lẽo: “Có
thể! Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải thỏa mãn tôi bất cứ lúc nào.”
“Bất cứ lúc nào ư?” Tô Di chỉ cảm thấy không riêng gì cơ thể mà cả con tim
cô lúc này cũng đều bị thân thể nặng nề của anh áp chế mất rồi.
“Ừm!” Anh ôm cô, xoay người cô lại, khiến cô dán chặt vào lồng ngực mình,
không thể nhúc nhích. “Mỗi đêm, khi tôi trở về, đều phải nhìn thấy em ở
đây.” Anh không muốn tình huống cô suýt nữa bị người đàn ông khác cưỡng
đoạt xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hai ngày sau, Tô Di mặc quân
phục, đi tới một quán rượu nhỏ trong thành phố. Đi theo phía sau cô là
một người thanh niên dáng vẻ không có gì quá nổi bật, đó chính là một
tên quân cảnh được Mạnh Hi Tông phái tới hộ tống cô.
Cô bỗng
trông thấy Nhị Cầu và Ly Tử đang ngồi ở một hàng ghế phía xa xa, dáng vẻ có chút nôn nóng, bất an. Thấy Tô Di, thần sắc hai người họ bỗng trở
nên phức tạp. Tô Di đi tới, chưa nói một lời đã ngồi xuống, uống cạn hai cốc trước. Ngay sau đó, Nhị Cầu không bình tĩnh được nữa, nhìn Ly Tử
với ánh mắt kì quái rồi nói: “Đúng là kỳ lạ, người phụ nữ của Ngài chỉ
huy còn muốn làm nhiệm vụ ư? Đây chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?”
Ly Tử lườm gã một cái, nói: “Câm miệng đi! Không để người ta phát bệnh không được à?”
Tô Di lại rất thích đặc điểm này của hai người họ. Biết thừa mối quan hệ
giữa cô và Mạnh Hi Tông nhưng họ không hề câu nệ, vẫn hung tợn châm chọc cô như trước. Huống chi cô lúc này, tuyệt đối không muốn được người
khác đối đãi với danh phận là “người phụ nữ của Mạnh Hi Tông”. Nếu như
vậy, đến một ngày Mạnh Hi Tông không cần cô nữa thì cô sẽ trở thành cái
gì đây?
“Đúng, là tôi bị bệnh. Tôi xin lỗi!” Tô Di mỉm cười, nhìn Ly Tử. “Báo Săn của tôi chẳng phải đều đưa hết cho hai ngưởi rồi sao?”
Cô không nhắc tới thì thôi, vừa nói ra, Nhị Cầu đã lập tức phừng phừng lửa giận, không thèm để ý tới ánh mắt ngăn cản của Ly Tử, bực bội nói: “Mẹ
nó, cô còn dám nói tới chuyện này à...”
Tô Di ngẩn ra.
Nhị Cầu căm phẫn kể lại. Lúc đó, Tô Di mới biết, hôm ấy, cô cùng Ly Tử lấy
trộm mười đầu đạn hạt nhân của Liên Đạc. Hơn nữa, từ trước đến nay, chưa một ai dám trộm đồ của anh ta, cho nên vừa ra tay, các cô đã thành
Mấy ngày nay, anh cảm nhận được
trong lòng Tô Di sung sướng thế nào. Thậm chí, có lần vừa về đến nhà,
anh liền nghe thấy tiếng hát lảnh lót của cô vẳng ra từ phòng tắm. Quả
nhiên, từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ, tâm tình cô đã tốt lên rất nhiều.
Mà bây giờ, anh phải rời khỏi đây vài ngày, cô tựa hồ càng vui mừng, hớn hở hơn thì phải.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đám người Mộ Tây
Đình, Mạnh Hi Tông đi thẳng tới chiếc Báo Săn đó, gõ mạnh lên tấm kính
cửa sổ. Tô Di vốn đang nấp dưới ghế lái, cảm thấy vừa xấu hổ vừa kinh
ngạc mở cửa khoang ra. Cô chưa kịp phản ứng gì, một cơn cuồng phong đã
lập tức ập tới. Trong nháy mắt, một bên hông cô đã bị nắm chặt, trong
chớp mắt, cả người được nhấc bổng lên. Chân cách mặt đất một khoảng, còn người bị anh ép chặt, cằm dán vào lồng ngực anh qua lớp quân phục dày
cộp. Cơ thể cường tráng cùng gương mặt tao nhã của anh gần ngay trong
gang tấc.
“Tôi đi công tác mà em vui mừng thế sao?” Ngữ khí của anh thực không biết là đang vui hay đang buồn.
“... Không có!”
Nét mặt anh sa sầm, ôm ngang người cô, quay gót đi thẳng về phía chiếc Báo Săn của mình.
“Anh không thể làm như vậy!” Tô Di ra sức giãy giụa. “Tôi đã nhận nhiệm vụ
rồi. Hơn nữa, Mộ Tây Đình nói tôi không cần đi theo anh.”
Mộ Tây
Đình ở phía trước tựa hồ không nghe thấy hai người nói gì, mặt không
chút đổi sắc nhìn Mạnh Hi Tông ném Tô Di vào khoang sau của Báo Săn.
“Tôi không thể ư?” Bàn tay anh vẫn giữ chặt hông cô, quay sang người điều khiển, quát khẽ: “Cất cánh!”
Ngay cả Tô Di vốn vẫn luôn tự kiềm chế, lúc này cũng phải nổi giận. Như thể
dưới lớp vỏ bọc cuộc sống chung bình lặng giữa hai người trong thời gian qua, mọi sự bực dọc, hờn giận âm thầm tích tụ, vẻ không cam lòng khi bị ép phải ở cạnh anh và sự ỷ lại mơ hồ càng ngày càng lún sâu của cô đối
với anh đã đan thành một cơn giận dữ khó có thể kìm nén, trong nháy mắt
bùng phát.
“Mạnh - Hi - Tông!” Cô đấm mạnh vào ngực anh. “Anh có biết là mình rất ích kỷ không?”
Hai tay cô dễ dàng bị anh bắt gọn, thuận thế ghim chặt lên vách khoang.
Khoang thuyền phía sau có vài lính đánh thuê cấp cao, tất thảy đều quay
sang nhìn về phía họ. Tô Di cũng chẳng để tâm, hung hăng đá vào đầu gối
anh. Anh linh hoạt tránh được, bàn tay đang nắm chặt hông cô chợt “bịch” một tiếng, ấn cô lên vách khoang.
Phía sau hông Tô Di bị đau, cô khẽ kêu một tiếng đau đớn, tay anh lập tức buông lỏng. Cô chỉ đợi
khoảnh khắc này, bỗng nhiên nhào tới, hung hăng cắn lên cổ anh. Mạnh Hi
Tông nắm lấy cổ cô, nhấc cả người cô ra rồi lập tức ấn vào lồng ngực
mình. Lần này, anh siết chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích.
Mộ Tây Đình ở bên cạnh vội vã đưa băng gạc tới, ấn vào vết thương đang
rỉ máu trên cổ anh. Mạnh Hi Tông đưa tay giữ miếng gạc, tựa hồ không hề
cảm thấy đau đớn chút nào. Anh chăm chú nhìn cô gái đang vừa tức giận
vừa sợ sệt trong lòng mình, bỗng nở một nụ cười thâm trầm.
“Tô Di...” Gương mặt anh ở rất gần, hơi thở phả lên mặt cô nóng hổi.
Tô Di cúi đầu, không lên tiếng.
“Gan em lớn lắm!” Anh dường như không thèm để tâm tới sự tồn tại của những
người xung quanh, cũng không lo lắng sẽ làm mất hình tượng của một vị Sĩ quan chỉ huy lạnh lùng, anh dũng. Trong đôi mắt ẩn hiện nét cười nhàn
nhạt, anh khẽ cúi đầu, bờ môi lạnh lẽo phủ xuống đôi môi anh đào của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng đầy máu tanh,
khiến cô gần như không thở nổi.