Mèo Hoang

Chương 93 :

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng! Bọn chúng muốn chiếm đóng thành phố này, trừ khi bước qua xác của chúng ta!



Bên trong hội nghị tác chiến, đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ phi công khoác

lên mình bộ quân phục màu xanh đậm, ngồi chật kín cả gian phòng. Tô Di

nhìn trái ngó phải một hổi rồi thì thào với người bên cạnh: “Sư trưởng

bị “lên cơn” rồi phải không? Có nhiệm vụ gì mà phải huy động toàn bộ phi công ưu tú của cả nước vậy?”



Sư trưởng vừa mới bước vào, nghe thấy vậy liền nhíu mày, quát khẽ: “Tô Di, im lặng!”



Máy chiếu liên tục phát một đoạn phim, Tham mưu tác chiến giải thích bằng

chất giọng lạnh như băng. Trên màn hình là một vật thể hình tròn khổng

lồ, màu trắng bạc, trôi lơ lửng giữa tầng mây, to lớn nhưng không hề mất đi vẻ tinh xảo. Bắt mắt nhất chính là mười mấy khẩu pháo lắp bên ngoài

thân của nó, cho thấy năng lực tác chiến vô cùng hoàn hảo. Một vật thể

hùng mạnh mà tân tiến như vậy đủ để khiến cho bất cứ quân nhân nào cũng

cảm thấy hứng thú. Nhưng nếu như có một ngày nào đó, nó bỗng nhiên xuất

hiện, yên lặng trôi lơ lửng giữa bầu trời Bắc Kinh, lại không có bất cứ

quốc gia nào lên tiếng xác nhận quyền sở hữu nó, tất cả đều vì nó mà

căng thẳng bất an, vậy thì chẳng có gì thú vị nữa rồi.



“Sư trưởng, không phải là người ngoài hành tinh đấy chứ?” Tô Di nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình.



Lần này, Sư trưởng lại không nổi giận vì lời nói nhảm nhí của cô, chỉ liếc

cô bằng ánh mắt thâm sâu rồi kết luận: “Tóm lại, Tổng tham mưu muốn

chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Một khi đối phương có ác ý, Không quân sẽ

lập tức xuất phát, bảo vệ thủ đô.”



“Tuân lệnh!” Toàn bộ phi công đứng lên đồng thanh.



“Tô Di, lại đây!” Sau buổi họp kết thúc, Tô Di vừa mới bước ra khỏi phòng họp liền bị gọi giật lại.



Cô chậm rãi bước qua, chỉ thấy Sư trưởng phất tay cho đám cảnh vệ ra ngoài rồi chăm chú nhìn cô với ánh mắt hết sức nghiêm túc.



“Sư trưởng, ban nãy là do ngài nói được quyền tự do ngôn luận, tôi thấy bầu không khí căng thẳng quá nên mới giúp ngài xoa dịu…”



Sư trưởng khoát tay lạnh lùng nói: “Tô Di!”



“Có tôi!” Cô thu lại nụ cười, nghiêm túc đứng thẳng lưng.



“Nếu quả thực phải khai chiến…” Sư trưởng nói gằn từng từ. “Bất kể đối

phương là thứ gì, cô cũng phải bắn hạ chiếc máy bay địch đầu tiên cho

tôi.”



“Tuân lệnh!” Tô Di nghiêm túc trả lời. “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”



Tô Di không hề nuốt lời.



Ba ngày sau, cô bắn rơi chiếc máy bay địch đầu tiên. Chỉ có điều, khi cô

tháo mũ bảo hộ xuống, đứng trước đống đổ nát này đã là sau những ngày

tháng ung dung đó mấy ngày. Tâm trạng của cô chưa bao giờ lo lắng, bất

an như bây giờ.
Khi màn hình radar từ từ tràn ngập mục tiêu máy bay địch, hai tay Tô Di

đang ôm chặt Mạnh Hi Tông dần buông lỏng. Cô quay đầu, nhìn bằng mắt

thường cũng có thể thấy được, bầu trời dày đặc máy bay địch màu trắng

bạc, gầm rú lao đến trong chớp mắt. Trên mặt đất, một đám người máy

khổng lồ, cao bằng cả tòa nhà mười hai tầng, đang bước từng bước nặng

nề, tiến về phía cô.



Đây chính là hình dáng thực sự của bọn chúng sao?



Tô Di dứt khoát nhảy vào ghế lái.



Ba giờ đồng hồ sau.



Bọn chúng muốn bắt sống cô. Có thể bởi vì cô là người cuối cùng còn sống

sót, có lẽ là do cô vừa bắn rơi ba chiếc máy bay địch đã chọc giận bọn

chúng nên chúng bao vây cô trong thung lũng bên cạnh khu căn cứ, cô đã

rơi vào bước đường cùng. Nhưng cô sẽ không đầu hàng!



Cô đạp chân

xuống động cơ tăng tốc, nhắm mắt vào rồi lại mở ra. Cô đã quyết định để

máy bay tự sát. Trong hơi nóng của ánh lửa đủ khiến Tô Di tan thành mây

khói, đột nhiên, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.



Cô nhớ lại năm đó, khi đăng ký học trường quân đội, cha cô vui mừng khôn xiết, còn mẹ thì khóc lóc không đồng ý.



Cô nhớ lại ngày đầu tiên nhập ngũ, chỉ vì có thái độ kiêu ngạo mà cô bị Đại đội trưởng phạt chạy mười vòng, mất hết thể diện.



Nhớ lại lần đầu tiên tự lái máy bay chiến đấu, cô đã rất hăm hở, tràn đầy

nhiệt huyết bay lượn giữa bầu trời xanh ngắt; lại nhớ đến những ngày

qua, từng chiếc máy bay của đồng đội lần lượt rơi xuống trước mặt mình.



Cô còn nhớ đến Sư trưởng, Tham mưu trưởng, nhớ bọn họ đã từng nghiêm khắc

mà yêu thương cô đến thế nào, nhớ tới lời Sư trưởng từng nói với những

thủ trưởng khác: “Con nhỏ này trời sinh làm phi công, có cho tôi núi

vàng núi bạc tôi cũng không đổi…”



Cuối cùng, cô nhớ đến một ngày

cách đây đã lâu, cô đang cùng mấy người anh em đứng dưới bóng cây râm

mát trước cổng trường, chợt thấy Mạnh Hi Tông đẹp trai, cao lớn, mặc áo

sơ mi trắng, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía

trước. Cô liền đặt chai coca xuống đất, đi tới, chặn anh lại.



Cô nói với anh: “Anh chính là Mạnh Hi Tông à? Ôi ôi ôi, đừng đi mà, làm quen được không…?”



Cô nghĩ lại khi đó, nụ cười của mình chắc hẳn phải rất lưu manh vô sỉ, cho nên, Mạnh Hi Tông trước nay vẫn luôn cao ngạo mới có thể dừng bước, chỉ nhìn cô mà không nói một lời. Từ đó, anh bị cô kéo vào cuộc đời mình,

trọn đời trọn kiếp.



Trọn đời trọn kiếp, không xa không rời!