Mị Ảnh
Chương 1010 : Sí Diễm trảm
Ngày đăng: 19:39 20/04/20
Phong ấn!
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng đối với Nghệ Phong lại như ngàn vạn con sóng kích khởi trong lòng, thật lâu không thể đè nén được.
Trong thời kỳ viễn cổ, có một loại nghiêm phạt tàn nhẫn nhất, chính là phong ấn thực lực, thậm chí linh trí của đối phương, sau đó để minh sử dụng. Nếu như chỉ phong ấn thực lực mà nói, cùng lắm là trở lại làm người bình thường. Nhưng nếu như phong ấn linh trí, vậy hoàn toàn biến thành một kẻ đần độn, sống không bằng chết. Một vài cường giả kinh khủng thậm chí có thể biến họ thành những con rối, làm tay chân cho mình.
Đương nhiên, thuật phong ấn như vậy đến bây giờ hầu như đã thất truyền. Thế nhưng, thất truyền cũng không có nghĩa là hậu nhân sẽ không sáng tạo ra. Kỳ tài ngút trời ở các thế hệ cũng không phải kẻ ngu. Dưới nghiên cứu của các y sư thiên tài trong bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có thể thi triển thuật phong ấn…
Đương nhiên, thuật phong ấn bọn họ nghiên cứu ra chắc chắn không thể so với thuật phong ấn thời cổ đại. Tuy nhiên, hiệu quả thực sự cũng tương tự nhau. Chỉ bất quá, việc thi triển có chút phiền phức. Đó chính là mượn dược vật và y thuật phong ấn thực lực của đối phương.
Mặc dù chỉ là như vậy vẫn khiến người ta điên cuồng. Cường giả hiện tại, phong ấn thông thường cũng chỉ có thể phong ấn thực lực của đối phương, căn bản không thể phong ấn linh trí. Hơn nữa loại phong ấn này nói là phong ấn, còn không bằng gọi là áp chế. Nếu muốn phong ấn đối phương, vậy phải tuyệt đối nắm chắc có thể áp chế được thực lực đối phương. Hơn nữa loại áp chế này cũng không thể kéo dài, nếu như lực lượng của mình chỉ hơi chút yếu đi, lập tức có thể bị đối phương đột phá.
Mà phong ấn thời viễn cổ chính là phong ấn tuyệt đối. Nếu như không có phương pháp hóa giải đặc thù hoặc là lực lượng cao siêu hơn lực lượng phong ấn, vậy tuyệt đối không có khả năng đột phá. Mà phong ấn do các y sư nghiên cứu ra chính là tương đồng với phong ấn thời viễn cổ.
Minh phong cao chính là một trong số rất ít dược phẩm dùng để phong ấn. Với trình độ y sư bát giai của Nghệ Phong, cho dù phong ấn cường giả Tôn Cấp cũng không phải vấn đề gì lớn.
- Tôn Cấp a! Nếu có thể phong ấn vài người, sau đó biến thành khôi lỗi cho mình sử dụng, vậy…
Viễn cảnh đó đủ khiến nội tâm Nghệ Phong hơi run lên, căn bản không thể khống chế được cảm xúc trong lòng.
Nếu như minh phong cao rơi vào tay các y sư khác, có thể cũng không có tác dụng lớn như vậy, nhưng Nghệ Phong thì lại khác. Nghệ Phong là đệ tử do đích thân Tam trưởng lão truyền thụ, mà y thuật của tam trưởng lã, cho dù là y thuật viễn cổ cũng học không biết bao nhiêu. Thủ pháp phong ấn đấu khí cùng linh trí cũng rất đa dạng, chỉ là không tìm được dược vật khiến Tam trưởng lão tiếc nuối không thôi… Là đệ tử của lão, Nghệ Phong đương nhiên cũng học được hơn phân nửa.
Nghệ Phong đưa mắt nhìn về phía đang đánh nhau, đột nhiên thấy một thân ảnh có chút quen thuộc. Hắn nao nao, lau mắt mấy lần, tiếp tục nhìn lại, phát hiện quả đúng là người quen. Phát hiện này khiến Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng:
- Kháo nó! Nữ nhân này là gì thế không biết? Mỗi lần gặp đều cản đường bản thiếu!
Nữ nhân phía xa xa, toàn thân tản ra khí tức băng hàn, vóc người lồi lõm tuyệt mỹ, bộ ngực cao vút cùng với đồn bộ hơi vểnh lên, chiếc lưng ong thon thả mê hoặc lòng người. Làn da như tuyết như ngọc khiến người khác không nhịn được muốn chạm vào. Khuôn mặt tuyệt mỹ có thể hấp dẫn ánh mắt của bất cứ nam nhân bình thường nào. Toàn thân tản ra khí tức cao ngạo băng hàn, khiến dục vọng chinh phục của nam nhân tăng lên vô hạn.
- Nữ nhân này, sao lại tới đây chứ?
Ngay khi Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, nữ nhân đã bị một chưởng của đối phương bức lui, miệng phun một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, lao về phía Nghệ Phong.
Nhìn tình cảnh cũng giống lần trước, Nghệ Phong suy nghĩ một chút, hay là đưa tay ra đón, ôm nữ nhân này vào trong ngực.
Thế nhưng, ngay khi Nghệ Phong vừa đưa tay ra, lại phát hiện thật lâu không thấy có gì. Hắn ngạc nhiên nhìn lại, thấy nữ tử đang nằm phía trước cách hắn ba thước.
Thấy một màn này, Nghệ Phong khóc không ra nước mắt, đấm ngực hết sức bi thương:
- Nếu như lão Thiên cho bản thiếu thêm một cơ hội, nhất định sẽ tiến về phía trước thêm bốn thước!